Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Buông tay hay nắm chặt - một quyết định khó phải không? Bạn đã bao giờ phải quyết định buông tay hay nắm chặt tay một ai chưa? Dù có hay chưa cứ đọc câu chuyện này nhé, hay lắm. 
***
Buông tay hay nắm chặt
Buông tay hay nắm chặt
Buông tay, tức là bỏ ra, không còn giữ lại nó nữa.Nhưng ai đã biết rằng, trong tình yêu, buông tay, nó không đơn gjản như bạn nghĩ, có thể buông tay, là sẽ không nắm lại 1 lần nữa,kũng có thể buông tay, để nắm lấy 1 bàn tay khác mà người đó cho rằng sẽ ấm áp hơn. Còn với tôi, buông tay với em,chỉ làm tôi nắm chặt tay em hơn, gjúp tôj không thể đánh mất em. Tôi không biết em đọc được những dòng này k? Nếu có đọc thì tôi kũng không biết em sẽ nghĩ thế nào về tôj, khi tôi đã viết quá nhiều về e, viết về mối tình 2 ta, nhưng ui sao buồn quá. Em sẽ khóc chăng, hay em sẽ coi đậy là những điều sẽ gjúp tình yêu đôi ta cháy mãj. Tôi biết rằng, trong ty, khi 2 người đã quá hiểu về nhau, lúc này tình yêu dường như sẽ đứng chững lại, sẽ không còn j để đối phương khám phá. Tôi chẳng biết làm sao, có lẽ thay đổi mình chăng, luôn tạo cho mình những điều mới mẻ, nhưng tôj làm sao có thể khj sjnh ra đã vậy rùj. Tôi chỉ kòn kách yêu em nhiều hơn, để e bjết và kảm nhận rằng tôj luôn bên em. Luôn kề vaj sát kánh những lúc khó khăn như em bên tôj vậy. Đã có nhiều lúc tôj buông tay em ra, nhưng tôi không thể, em kũng vậy phải không. Để rồi, khi ta nắm tay lại, sẽ càng nắm chặt hơn, sẽ biết quý trọng ty của mình hơn, để ta biết rằngtình yêu quan trọng như thế nào, và kũng để tôi biết rằng, sao tôi có thể sống thiếu em. Em àk, tôi biết mỗi lần khóc là một lần đau, nhưng em có biết rằng tuy tôi không khóc nhứng tôi kũng đau bằng vạn lần như vậy. Nhưng sau mỗi lần như vậy, lại là nhừng nụ cười hạnh phúc, cười vì biết rằng ta vẫn bên nhau, hạnh phúc vì sự thật mãi là như vậy em àk, có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi! Mỗi ng có 1hp khác nhau, có người kảm thấy hạnh phúc khi mình thành đạt. Có ng hạnh phúc khi yêu được một ai đó, kũng có người hạnh phúc chỉ đơn gjản như thắng trong 1 trò chơi nào đó. Còn với tôi, hạnh phúc là khi tôi đã có em. Vì tôi biết rằng mục tiêu làm gjàu của tôi đã đạt được, tương lai của tôi đã vững chắc. Và duy nhất 1 người tôi yêu đã ở bện tôi. Để rồi khi nghĩ lại, mình đã làm được j, những gì mình chưa làm được, và kười khểnh hạnh phúc khj mình đã thành công trong khj tay không rời khỏi 1ng con gái mình yêu cho đến khi về già. Không biết em đã từng nghĩ vậy như tội chưa! Hay em kũng chỉ nghĩ đơn giản như em đã từng nói với tôi :" hjhj ck oj, vk dang ngj den 1 ngay ck mac bo vec that dep, con vk se mac kaj ao kuoj daj thuot tha. Luc do se hp lam ck nhj. Vk ku ngj laj thay vuj ah" . Em biết không! Em nói vậy tôi kũng vui và hạnh phúc lắm chứ. Tôi cũng đang đếm ngược thời gian từng ngày, nhất định tôi sẽ hỏi cưới em với gia đình và chăm sóc cho em,hjhj nếu gia đình không đồng ý thì tôi sẽ cướp em cao chạy xa bay như fim trun quốc ấy em nhỉ. Em àk, nhất định không bao giờ tôi buông tay em đâu, và kũng không bao giờ chán em kả. Em đừng lo nha, tôi sẽ luôn bên em, sẽ k đến bên một vòng tay ai đó. Vì tôi biết vòng tay tình cảm vô hình của em đã giữ chặt trái tim tôi lại rồi. Em àk, tôi chỉ kần em đợi tôj nhé, hãy đợi tôj, phải đợj tôj đó. Vì tôi chỉ yêu duy nhất 1ng chính là em. Trái tim tôi luôn bên em đó hãy kất nó đi nha, đững làm rơj hay đánh mất nha. Vì tôi chỉ có 1 trái tim 1ty thôi. Mong em luôn bên tôi. "TÔI YÊU EM"

Những câu chuyện tình yêu nên đọc thêm:
Bình yên ngày anh đi
Buông tay anh ra...



Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014


Câu chuyện tình yêu bữa nay gửi các bạn câu chuyện Bình yên ngày anh đi. Không dài lắm nên mong các bạn đọc cho hết rồi cho ý kiến nhé. ^^
***
Những câu chuyện tình yêu: Bình yên ngày anh đi
Chưa bao giờ em thấy tâm hồn mình bình yên như lúc này, chỉ là không nghĩ, không đau và không yêu thương...

Đâu đó, em cần một chốn bình yên để suy nghĩ về những chuyện đã qua. Đâu đó, em cần một khoảng lặng và một góc khuất tâm hồn để nhận ra rằng đâu mới là chính em.
Anh biết không? Dòng đời này nghiệt ngã lắm, nó ồn ào và chẳng bao giờ bình yên, nó cuốn tất cả những gì mà ta đang có vào cái hố sâu vô tận của tâm hồn mà ta vẫn thường hay loay hoay tìm lối thoát cho chính bản thân mình.
Bình yên ngày anh đi
Bình yên ngày anh đi

Nhưng hôm nay em chợt nhận ra rằng anh vẫn ở đâu đó trong cái hố sâu vô tận đó. Phải chăng anh vẫn thường ở quanh đây trong cuộc sống em và vẫn mỉm cười khi chiều nắng hạ?
Gió hôm nay vẫn cứ thổi, biển vẫn cứ dạt dào những cơn sóng như trỗi dậy mà gọi tên ai đó một cách muốn thét gào trong nỗi nhớ đến cồn cào, da diết, như muốn bật tung hết tất cả để đi đến nơi có anh.
Anh bước vào cuộc sống của em nhẹ nhàng và dịu dàng, tình cờ như một đợt nắng mùa hạ dạo chơi trên đồng cỏ may xanh mướt. Anh để lại trong tim em sự ấm áp và dịu dàng sau bao mùa đông lạnh giá. Cho em cảm nhận được hạnh phúc là nơi có anh, bình yên là nơi anh đến và yêu thương chỉ thuộc về riêng em.

Đã có lúc em cứ ngỡ anh sẽ mãi là nắng ấm, là nơi em có thể dựa vào sau nhiều biến cố quá đổi thay của cuộc đời. Là nơi cuối cùng em dừng lại và sống thật với chính bản thân mình nhất. Là nơi mà em vẫn cảm thấy bình yên khi gọi về hay chỉ đơn giản là một thoáng nhớ thương...
Vậy mà bờ vai đó cũng dần rời bỏ em sau bao sóng gió của cuộc sống, sau bao sự giả dối và dường như chẳng thể trụ nổi. Để lại cho em một tâm hồn vỡ nát chẳng thể lành khi anh ra đi. Em đã từng bảo anh đến bên em tình cờ nhẹ nhàng như một định mệnh vậy mà ngày anh ra đi, bước ra khỏi cuộc sống của em nó lại không nhẹ nhàng như cách anh đã từng đến.
Anh ra đi bỏ lại đằng sau đó là những vết cắt không thể lành. Bỏ lại đằng sau đó và một khoảng trống vô hình nhưng vẫn cứ nhức nhói theo thời gian.
Biết không anh? Ngày anh đi biển không còn bình yên và gợn sóng như những buổi hoàng hôn anh vẫn thường kể cho em nghe, như những lần dạo chơi trên cát trắng mà anh vẫn thường đưa em đi qua. Biển hôm nay sóng nhiều lắm, cứ như thét gào đến rát cổ họng một cái tên của ai đó. Nó cứ gào lên mà vẫn biết ở nơi chân trời kia sẽ chẳng bao giờ có một tiếng đáp lại.

Ở một miền trời nào đó gió cũng chẳng bình yên như bao ngày và nơi có vườn cỏ may mọc trải dài cũng chẳng còn tươi rói mà đón lấy nắng như thường ngày nữa. Phải chăng là gió cũng buồn thay em hay trong em, ở một miền trời đó đã không còn tồn tại hai chữ “bình yên”?
Đã có lúc em ước như chỉ đơn thuần tất cả đều gói gọn trong một chữ “mơ”. Đúng! Chỉ là mơ thôi rồi khi tỉnh giấc mọi chuyện sẽ lại như cũ, sẽ lại có một nụ cười tỏa nắng quen thuộc và một bờ vai luôn sẵn sàng chở che em trước bao giông bão của cuộc đời.
Ngày anh đi! Mọi thứ với em nó mơ hồ như không chân thật, có cái gì đó giá buốt len lỏi qua từng ngóc ngách trái tim mà ngày nào đó vẫn còn ấm nồng, chan hòa những hạnh phúc và bình yên.
Một thoáng vụt qua! Một thoáng yêu thương để em nhớ về anh, người với em đã từng là tất cả. Anh ra đi, mang theo một vùng trời quá đỗi bình yên mà nơi đó vẫn còn lưu giữ lại tiếng cười của nắng. Vậy mà anh bỏ lại cho em những đợt mưa gió, bão táp không ngừng thét gào khi đêm tới, khi nỗi nhớ anh dâng đến cồn cào, buốt giá.

Anh à? Anh đã từng nói anh yêu em hơn mạng sống của chính mình, đó là cách mà anh yêu em sao? Đó là cách mà anh hy sinh và bảo vệ em sao? Em cần câu trả lời cho bây giờ chứ không cần lời hứa hẹn cho mai sau. Có ai về gửi lại cho em câu trả lời đó? Gửi lại cho em một miền ký ức đã xưa cũ.
Anh vẫn ở bên và dõi theo em, chỉ là trong một hình hài và một linh thể khác nhưng em vẫn tin đâu đó nơi vạt nắng này anh đang hiện diện và linh hồn anh chưa phút nào là rời xa em.
Em vẫn thường hay trách anh vì sao cứ ra đi mà chẳng để lại cho em một lời nào, cứ ích kỷ mà ôm khư khư cái hạnh phúc của riêng anh gói gọn trong từng giấc mơ khi đêm xuống, trong từng tiếng chập chờn bừng tỉnh của buổi đêm.
Nhưng giờ anh bảo em làm sao trách anh đây? Anh bảo em làm sao gọi anh dậy trong khi anh chẳng thèm mở mắt để nhìn em một lần. Anh im lặng mà nằm đó trong khi em lại phải cứ gào thét mà bật dậy trong mỗi cơn mơ.

Hai năm... Nỗi đau đó với em dường như là không chịu nổi khi chính em bây giờ lại phải chấp nhận và sống với nó. Chịu thôi anh. Em không đấu tranh với nó được mãi đâu vì em mệt rồi. Nó ương bướng hơn em, chẳng thể trả anh về sau bao lần em giành giật đến sinh tử.
Giờ thì em nghĩ thông rồi. Em biết dù em có làm gì đi nữa cũng không thể giành lại anh với tay của tử thần nữa. Nhưng em sẽ không thua nó đâu. Chỉ là chấp nhận để nó lắng xuống một cách nhẹ nhàng hơn, để em không còn phải đau nhói mỗi khi đêm về trong những giấc mơ nữa.
Anh biết không? Biển không còn dậy sóng như ngày nào nữa, giờ nó bình lặng hơn rồi. Cũng có lẽ là tâm hồn em thoải mái hơn nên mọi thứ giờ cũng bình yên hơn rất nhiều.
Có lẽ em không đủ bản lĩnh để giành giật hay cướp anh lại từ tay tử thần nhưng em biết anh không muốn thấy em đau khổ như vậy đúng không? Em nhớ rằng mình đã từng đọc một quyển sách, trong quyển sách đó nói về một thế giới song song với thế giới của chúng ta. Mà có lẽ giờ đã chỉ là của riêng em.

Em cũng tin là như vậy. Có lẽ thế giới đó song hành với cuộc sống của em và em tin nơi đó có anh. Anh vẫn ở bên và dõi theo em, chỉ là trong một hình hài và một linh thể khác nhưng em vẫn tin đâu đó nơi vạt nắng này anh đang hiện diện và linh hồn anh chưa phút nào là rời xa em.
Sẽ có lúc em cần nhìn lại và tập chấp nhận buông tay cho một thứ gì đó không thuộc về mình. Cô bé của anh sẽ không ngốc nghếch mà ôm khư khư cái quá khứ đó nữa đâu. Đến một lúc nào đó em thật sự sẽ buông, sẽ trả nhưng không phải là bây giờ.
Để trả lại mọi thứ như lúc bắt đầu có lẽ cần rất nhiều thời gian và em cũng không chắc là em làm được nhưng em tin, nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua và tổn thương nào rồi cũng sẽ lấp đầy chỉ cần chúng ta chấp nhận buông tay và đối mặt.
Cảm ơn anh, người đã cho em biết yêu thương và buông tay vô điều kiện.
Bài tham khảo:

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Những câu chuyện tình yêu mới nhất được tổng hợp tại blog này với câu chuyện buông tay anh ra hy vọng các bạn sẽ có những giây phút hoàn toàn thư giãn.
***
Buông tay anh ra...
Buông tay anh ra...
 
Sẽ có một ngày... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi ... Cái cảm giác mất mát này đã thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng anh có hiểu cho em? Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ? Buông tay anh ra nghĩa làkhi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi thở lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ? Buông tay anh ra là để anh ra đi. anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ ... em sẽ học cách chịu đựng một mình,những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đó đâu. Sẽ có một ngày ... anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày... anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có một ngày... anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày nào đó... anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để anh đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi em! Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa để thù hận và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhòa cái gọi là yêu thương??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn ... Anh sẽ ghét em chứ? Sẽ căm ghét em? Em chẳng thế biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn: "ANH LÀ TẤTCẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ"! Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hòa cũng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng. Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc làcỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm anhtrong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng anh đang là của em, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em ... Thế anh có nhớ không? Tại sao lại cho em hi vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao cho em hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? TẠI SAO? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? HÃY TRẢLỜI EM ĐI? Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu ... nhưng ítra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn anh bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé anh ... EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chững sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà ... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay ... Những lời yêu thương chỉ còn lại là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỉ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là CHIA LY... Chào anh! Người em yêu!!!

Những câu chuyện tình yêu liên quan:
 
Kẻ thứ 3

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Cau chuyen tinh yeu về kẻ thứ 3 luôn là một đề tài nóng và được nhiều lứa tuổi quan tâm. Để tìm có những đánh giá chính xác về những câu chuyện tình yêu của kẻ thứ 3 mời các bạn đọc câu chuyện sau đây:
 
Câu chuyện tình yêu về Kẻ thứ 3
Câu chuyện tình yêu về Kẻ thứ 3
Chồng em…Cụm từ ấy như mũi dao đâm xuyên và xoáy sâu vào tim tôi. Anh giờ đây là của người ta rồi ư? Tôi mất anh dễ dàng vậy ư? Anh yêu tôi nhiều lắm mà, sao nỡ phụ bạc tình tôi thế? Anh có biết tôi đang chết dần chết mòn vì nhớ anh không?
Tôi nằm thiếp đi một lúc. Đến khi thức giấc, công việc đầu tiên vẫn là đi tìm cái điện thoại. Ơ đâu rồi??? Tôi bật dậy chạy ta góc nhà, run rẩy lắp pin vào máy, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đừng gọi cho em lúc này, đừng gọi, đợi em một chút". Lúc bật lên, máy báo có 5 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn của anh. Tôi chưa kịp làm gì thì điện thoại rung.
_Alô, em nghe!
_Em vừa làm gì mà tắt máy thế? Biết anh lo lắm không? Tôi cười chua chat, anh giờ là chồng của người ta rồi, còn thời gian đâu mà lo cho em nữa.
_Em không sao, điện thoại hết pin.
_Vừa nãy anh mải ngủ không biết em nhắn tin, anh xin lỗi…anh mắng cô ta rồi, em đừng buồn…
_Em mệt, em cúp máy đây!
Tôi biết anh còn yêu và quan tâm tôi nhiều lắm, nhưng anh sắp làm bố, và mẹ của con anh thì không phải là tôi.
Người tôi yêu cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không thể tránh khỏimen rượu và tình dục. Nhưng tôi không trách anh, vì anh là một người bản lĩnh và có trách nhiệm. Nếu trách thì chỉ trách cô gái kia, trên đời có bao nhiêu đàn ông, tại sao cô ta lại chọn chồng sắp cưới của tôi? Tại sao cô ta lại đang tâm đưa anh vào tròng? Cái thai trong bụng cô ta liệu có phải là con của anh?
Chia tay đột ngột giống như một cú shock lớn của cả hai. Cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ và mất phương hướng. Tôi biết gia đình anh cũng chẳng hạnh phúc gì. Ngoài cái đêm oan nghiệt ấy, anh không hề ngủ chung giường với cô vợ thêm một ngày nào kể từ khi kết hôn. Thỉnh thoảng anh vẫn tìm đến nhà tôi trong tình trạng say xỉn, anh nói anh nhớ tôi. Tuy rất đau khổ và hận anh nhưng vì còn yêu anh nhiều quá nên tôi lại đưa anh vào nhà và chăm sóc anh đến khi tỉnh rượu.
Tôi sống từng ngày trong thoi thóp cũng những hi vọng mong manh. Đôi khi tôi mong anh sẽ ly hôn cô gái đó và trở về bên tôi như ngày xưa, và tôi chờ, chờ đến mòn mỏi, chờ đến phí hoài tuổi xuân.
Tôi bước về nhà khi đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng. Bỗng dưng tôi đứng khựng lại, là anh! Tôi thấy anh ăn mặc khá đẹp đang ngồi ngủ gục trước cửa nhà tôi, trên tay anh còn có một bó hoa. Tôi thấy tim mình như đang bị những cái gai nhọn của bông hoa kia đâm vào. Hôm nay là sinh nhật tôi, chính tôi cũng không nhớ. Tôi nhìn anh, tay bịt chặt miệng để không khóc thành tiếng. Mãi lúc lâu sau lấy lại bình tĩnh, tôi đến gần lay anh dậy, một mùi rượu cay nồng sộc thẳng vào mũi tôi.
_Khuya rồi, anh về nhà ngủ đi! Anh mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ ngầu ướt đẫm nước. Anh vội vàng bám vào tay nắm cửa và loạng choạng đứng lên.

_Sao em về muộn thế?
_Anh say lắm rồi đấy, về đi!
_Tại sao em lại đuổi anh? Em biết anh nhớ em thế nào không?
_Về đi, vợ anh đang đợi đấy! - tôi nói gần như quát.Anh im lặng, cúi đầu, giọt nước mắt khẽ rơi.
_Anh sai rồi, anh ngàn lần xin lỗi em, nhưng cả cuộc đời này anh chỉ coi mình em là vợ!
_Đã yêu em thế sao còn cưới cô ta?
Anh lại im lặng. Anh nói đi, tại sao anh biết cô ta lập mưu đưa anh vào tròng mà vẫn cưới? Tại sao? Tại vì chữ trách nhiệm! Ừ, chỉ vì trách nhiệm thôi, vì anh là một người đàn ông tốt cho nên ta mất nhau.
_Em, chúc mừng sinh nhật!
_Cảm ơn, nhưng em không cần, anh làm ơn đừng đến tìm em nữa, hãy để em được quên anh!
Nói rồi tôi đẩy anh sang một bên và mở cửa đi vào nhà. Tôi đáp túi xách lên giường, quăng mình rơi theo nó, tay túm chặt lấy tấm chăn, tôi khóc. Một sự uất ức và hoảng loạn tột độ. Tôi thực sự rất muốn chạy ra và ôm anh. Ôm anh, hôn anh thật nhiều để bù đắp lại khoảng thời gian như sống trong địa ngục vừa qua. Nhưng tôi sẽ không làm thế,dù tôi yếu đuối lắm nhưng từ giờ tôi sẽ phải tự đứng trên đôi chân của mình thôi. Tôi không thể sống như một con ngốc thế này được.
Bỗng điện thoại rung làm cắt đứt mạch cảm xúc đang tuôn trào trong tôi, số máy lạ.
_Alô ai đấy?
_Chị ơi…em xin chị…xin chị hãy trả anh ấy về cho em! - Đầu dây bên kia là giọng nói yếu ớt, đứt quãng như đang khóc của một người phụ nữ.
Tôi sững người, là vợ của anh. Cô ta đang yêu cầu tôi trả lại chồng cho cô ta? Nực cười, ai mới là người nói câu ấy? Chính cô, chính cô đã cướp trắng trợn và mang anh ấy ra khỏi cuộc sống của tôi. Vậy mà giờ đây, cô dám tự tin nói với tôi thế sao?
_Chị ơi…em biết anh ấy đang ở chỗ chị…
_Đủ rồi, cô đến đây mà đón chồng cô về! Tôi đưa địa chỉ cho cô ta rồi cúp máy. Một sự chua xót đến tận cùng của nỗi đau như đang len sâu vào trái tim và từng nơ ron thần kinh. Một cảm giác tồi tệ không gì tồi tệ hơn, giống như sự cô đơn cùng cực giữa biển nước mênh mông lạnh buốt. Ngay lúc này đây tôi muốn cho cô ta một nhát dao để bù lại những gì cô ta đã mang lại cho tôi. Tiếp theo đó là anh, một kẻ tử tế đến bạc tình. Và cuối cùng là tôi, là để kết thúc nỗi đau đớn này. Tôi sẽ làm thế nếu như tôi không quá yêu anh.
Rồi tôi nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Tôi đứng dậy và đi ra nghe ngóng. Qua khe cửa tôi nhìn thấy vợ anh, một người phụ nữ còn khá trẻ, cái bụng đã lùm lùm vượt mặt. Cô ta đang cố gắng thuyết phục để anh về nhà.
_Con đàn bà xấu xa, cô không phải vợ tôi, tránh xa tôi ra.
_Kìa anh, em xin anh, hãy về với em! Tôi bỗng thấy thương hại cho cô gái này. Cô ta đã đánh đổi tuổi xuân và danh dự để được gì? Một cuộc sống gia đình không hạnh phúc và những giọt nước mắt rơi còn nhiều hơn cả tiếng cười. Cô ta yêu anh đến thế ư? Yêu anh nhiều hơn tôi ư?
_Anh ơi, mình về nhà đi!
_Buông tôi ra! Men rượu và sự đau khổ khiến anh hóa thành con thú, anh xô mạnh người vợ đáng thương ngã xuống đất. Tôi thấy cô ta ôm chặt lấy bụng kêu đau, từ chân rỉ xuống 1 dòng máu đỏ tươi. Tôi hốt hoảng mở cửa chạy lại đỡ cô ta, anh cũng tỏ ra bối rối và hoảng sợ. Tôi nhìn anh,quát:
_Anh còn đứng đó làm gì? Đỡ cô ấy để em gọi taxi! Anh luống cuống chạy lại. Tôi vội vã chạy xuống đường bắt một chiếc taxi. Dường như trong giây lát tôi quên hết những đau thương trong trái tim để rồi lại đi giúp chính kẻ thù của mình.

Đến bệnh viện, vợ anh được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu, chỉ còn tôi và anh ngồi ngoài đợi. Cả hai cùng im lặng. Tôi căm ghét chính bản thân mình khi ngồi cầu nguyện cho cô ta được mẹ tròn con vuông. Tôi đâu có từ bi đến thế, chỉ mấy tiếng trước tôi còn muốn đâm chết cô ta cơ mà.
Thỉnh thoảng tôi liếc sang anh thấy anh cũng đang nhìn tôi. Mắt đối mắt và rồi mỗi người lại quay đi một hướng. Tôi nhận ra một sự lo lắng, ân hận tràn ngập trong đôi mắt anh. Anh đang lo cho "vợ anh" đúng không?
Một lúc sau mẹ đẻ và mẹ vợ của anh chạy vào. Hai bà hỏi anh dồn dập, anh ủ rũ trả lời:
_Cô ấy bị ngã, bác sĩ bảo động thai, có thể sẽ sinh non.
_Ai? Ai làm nó ngã? Mẹ vợ anh gào lên, mắt bà ta vằn lửa nhìn sang tôi. Tôi chẳng sợ, ngồi đáp lại bằng ánh mắt điềm tĩnh và thách thức.
_Là con! – anh lên tiếng.
_Trời ơi, con ơi là con, có gia đình rồi sao không chăm lo đi mà còn trai gái bậy bạ để rồi làm khổ vợ mày thế hả? Câu nói của mẹ anh như tát nước vào mặt tôi. Trước đây bà quý tôi lắm, suốt ngày gọi là con dâu, thế mà giờ "thằng cháu đích tôn" đã xóa sạch toàn bộ trí nhớ của bà về tôi. Tôi bỗng thấy mình thừa thãi quá. Tôi đang từ một cô gái bị cướp người yêu vô cùng đáng thương, tội nghiệp trở thành kẻ thứ ba chen vào phá vỡ cuộc sống gia đình người khác. Có ai hiểu cho nỗi lòng của tôi lúc này?
Tôi cắn răng chịu đựng, dứng dậy và lặng lẽ ra về. Đâu đó trên hành lang bệnh viện tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Vậy là một gia đình nào đó đã thêm niềm hạnh phúc. Còn tôi, một kẻ đáng thương hại đang cố gắng sống khắc khoải từng ngày trong sự cô đơn và tuyệt vọng. Liệu trái tim tôi còn đủ vững vàng để có thể yêu thêm một ai nữa không?
Câu chuyện tình yêu cùng chủ đề:

Tin nhắn từ số điện thoại lạ

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

Như đã hứa, một ngày mới là một cau chuyen tinh yeu mới. Cho các bạn những câu chuyện thật thú vị. Với những giây phút thoải mái cùng cauchuyentinhyeu4u.
*** 
Những câu chuyện tình yêu mới nhất
Tin nhắn từ số điện thoại lạ

“Hôm nay trời trở lạnh rồi đó anh ạ.. một mùa đông nữa lại đến. ở nơi xa ấy.. nhớ mặc thêm áo vào , anh nhé!..
E nhớ…..
… cây bút trên tay cô khựng lại.. có gì đó cay cay nơi khóe mắt..
Cô lặng người. trong dòng suy nghĩ hiện về bao kí ức.. kí ức với hình bóng một người mà bao lâu nay cô vẫn ôm trọn, gìn giữ cho riêng mình.
Đưa mắt nhìn ra khoảng không xa xăm, cố tìm kiếm một chút ánh sáng lóe lên từ muôn vàn vì tinh tú giữa bầu trời phủ vây bởi đêm đen. Cô lại nghĩ về anh, như bao đêm vẫn thế..
Làn khói từ tách cà phê nóng lan tỏa, hòa quyện mùi hương mang chút vị đắng vào không gian dài và buồn…
2:00 a.m”

Xẹt..!

Cô vò vò tờ giấy trong tay ném vào sọt rác, rồi quay qua với lấy tách cà phê, nhấm nháp, khẽ nhíu mày.

Biến đau thương thành sức mạnh, hóa nỗi buồn thành từng dòng từng chữ, mặc cho ngòi bút trong tay cô biến thành một con dao không ngừng càu cấu chính mình. Bao năm qua, cô không ngừng viết. Lời văn cô, chẳng biết từ lúc nào thấm đuộm nỗi đau trong đó. Bởi cô vô tình, cứ thế thổi hồn buồn vào chúng, những câu chuyện cứ nối tiếp nhau qua từng trang nước mắt.

Ngừng lại đi em.

Nhiều năm như vậy rồi, em có hay thời gian trôi, có hay những sự thay đổi đang âm thầm diễn ra mỗi ngày?

Đặt cây bút xuống, cô duỗi tay chân, nắn nắn bóp bóp 2 cánh tay. Khỉ thật, chúng như chẳng còn là của cô thể cô vậy.

Sau một ngày dài đau nhức trên club, cô trở về nhà với những vết bầm tím trên đùi, 2 đầu gối, cổ tay.. Ngắm nhìn những vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau, cô bật cười. Đau như thế, tại sao không từ bỏ mà cứ cố đeo đuổi? Bởi vì cô yêu dance. Cô vốn dĩ là con người như vậy, cho dù bản thân bị đau đến mức nào, cũng không buông bỏ được tình yêu của đời mình.

River flows you.. Giai điệu nhẹ nhàng mà cô cực yêu thích. Cũng là bài anh thích.

Cô không ngăn được mình nghĩ đến anh, nhưng chỉ là nghĩ đến thôi, không nhiều hơn một cảm xúc khác.

Muốn quên một nỗi đau, là tìm đến một cảm giác đau đớn hơn. Đúng đấy

Cô đến với dance là vì thế, vì muốn bận rộn hơn, vì muốn không còn thời gian để nghĩ đến anh. Cô thổi cảm xúc mình vào từng nhịp nhạc, từng bước chân, từng hơi thở.

Mỗi ngày tập với team, cả cơ thể cô đều đau nhức, mệt mỏi. Những cú đập đầu gối xuống sàn, những màn ép dẻo, đau đến mức vừa về đến nhà liền phóng phịch xuống giường, đánh một giấc đến sáng, ngay cả đến anh là ai, cô còn suýt nữa không nhận ra.

Anyoung ah xeeyoo..

Điện thoại cô rung lên. Đưa tay tóm lấy, cô nhìn vào màn hình..

Sđt không có tên người gửi

Nhìn dãy số, 2 số cuối 113, khiến cô bàng hoàn

2 năm rồi, dãy số này mới xuất hiện trên điện thoại cô.

À..

Cô có 1 thói quen, không nhớ được những con số, nhưng một khi đã nhớ, là chẳng thể quên.

Cô biết đó là ai. Chậm rãi nhấm nháp ngụm cà phê, cô thong thả rep

Tin gửi đi, lòng cô chùng xuống..

Cái ngày cô chờ đợi bấy lâu nay cũng đến, đó là ngày, tim cô, hoàn toàn chết tâm, chỉ thoảng lại những cảm xúc hết sức bình thường. Không vui sướng, không nhảy cẩng lên khi nhận được tin nhắn, không xem đó như tài sản quý giá như ngọc như ngà mà lưu giữ trong điện thoại, không đau đớn khóc lóc từng đêm chỉ vì mong ngóng một người.

Anh đang không vui, ai đó, lại đang làm anh đau, cô cảm nhận được điều đó.

Trái tim cô bình thản những nhịp nhẹ nhàng, không cuốn quít rối rít như ngày xưa, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh, ôm anh vào lòng. Rồi anh cũng sẽ mau quên thôi, nỗi buồn của anh, cũng sẽ như gió thoảng qua. Em chẳng thể nào cứ mãi là một cơn gió xuân lướt qua nơi vùng đất lạnh lẽo trong trái tim anh. Để rồi, chính mình bị đông cứng, giam lỏng trong bức tường của sự lạnh giá không có lối ra.

"Khi nào rãnh, anh em mình cà phê. Giờ em có chút việc bận, anh ngủ ngon nhé!"

Đó là lần đầu tiên, cô là người chủ động kết thúc cuộc trò chuyện trước.

Nhìn vào dãy số lạ trên màn hình, thoáng có chút bồi hồi nhẹ nhích như một chiếc lá khẽ trở mình trong trái tim cô.

Ừhm.. Đã từng có một người yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời, nhưng, đó chỉ là đã từng mà thôi.

Ném điện thoại qua một bên.

Âm nhạc lại vang lên vọng quanh 4 bức tường giữa căn phòng nhỏ, bên kia tấm gương, một cô gái đang uốn người, nhẹ nhàng từng bước chân theo nhịp nhạc.. chậm rãi, chậm rãi. Âm nhạc đang dẫn dắt trái tim cô đến một vùng trời khác. Ánh mắt cô thoáng mơ hồ, nhưng tĩnh lặng, môi cô khẽ nhếch một nụ cười thanh thản:

“Thời gian trôi xa dần xa tựa như ký ức đã qua
Và em đã thôi mộng mơ thôi chờ mong một bóng hình
Dù biết em vẫn còn yêu và mong nhớ anh rất nhiều
Nhưng cứ mãi đợi chờ trong vô vọng
Vì ai
Just get out of my way
Get out of my way
“ 

Câu chuyện tình yêu 1st:

Bỏ lại lưng chừng hạnh phúc

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014


Câu chuyện tình yêu "Bỏ lại lưng chừng hạnh phúc" là một câu chuyện tình yêu nhí nhảnh, thú vị dành cho lứa tuổi học trò. Các bạn hãy đọc và xin một vé về lại năm ấy nhé.
***

Tình cảm chúng tôi dành cho nhau cớ vì sao như thứ hạnh phúc từng thuộc về quá khứ.

Cô gái mùa thu
- Cậu thấy sao biển đẹp chứ? Minh thở dài đưa mắt nhìn về phía My.
- Ừ! Tớ đang cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ hơn những gì tớ tưởng. Có lẽ vì biển quá rộng, đôi khi tớ lại thấy chỉ có mình lạc vào mùa thu, chẳng thể nào tìm ra được lối ra.
Tôi cố giấu cảm xúc mùa thu hai năm trước khiến mình thay đổi. Nếu quay lại, tôi sẽ đắn đo có nên tiến về phía trước, nơi đã làm tôi đánh mất thứ quan trọng nhất.

- Tớ sẽ đi My à. Tớ sẽ nhớ cậu lắm đấy!
Tôi chưa bao giờ che đậy cảm xúc giỏi trước mặt My, vì thế, tôi chẳng thể nào nhìn thẳng vào ánh mắt hay nhìn thẳng vào thực tại. Tôi chỉ biết thu người lại đi về phía trước trong tiết trời se lạnh, bỏ lại My đứng đó với hình bóng cứ xa dần, nhỏ bé dần.
Đã nhiều lần tôi rất muốn bỏ lại My sau lưng, nhưng chỉ ở một khoảng lưng chừng, đủ để tôi ngoảnh lại có thể thấy. Tiến về phía xa, tôi lẫn vào dòng người đông đúc trên đường. Thật ra, chính tôi cũng chưa xác nhận cảm giác ấy có phải là thứ tình cảm người ta gọi là tình yêu hay không. Tôi cũng có một chút gì đó mong đợi, một chút ghen, một chút buồn và cả khoảng rộng để yêu thương.
......
Bỏ lại lưng chừng hạnh phúc
Bỏ lại lưng chừng hạnh phúc

Cũng độ thu, chiều vàng ươm, tôi ngồi ghế đá, nghe tiếng gió ùa về rồi rít lên từng cơn, chật vật với cảm xúc rối bời giữa những ngày đầu thu trong veo nắng. Khi đó, cô ấy xuất hiện phía đối diện con đường, nơi mái che xe buýt được bao phủ bởi lớp lá cây màu vàng thật đẹp. Tôi có thể cảm nhận được điều gì đó trong cô ấy qua ánh mắt hiu hắt. Lúc đó, tôi đặt tên cô là "cô gái mùa thu", như thể một sự phân biệt trong hàng trăm người mình quen biết.
Khi xe đi khuất sau hàng cây, những chiếc lá bay lên cuộn thành hình tròn như muốn cuốn đi dấu vết của cô gái nhỏ. Tôi chẳng hiểu sao hình ảnh ấy lại theo mình mãi.

Nhâm nhi một chút ly trà sữa trong quán, suy nghĩ ngẩn ngơ, tôi đứng dậy đạp xe đến lớp guitar ngắn hạn. Ngày đầu đến lớp, tôi hơi bỡ ngỡ không khí ngột ngạt những âm thanh dây đàn chưa gõ nhịp. Những bài hát cover đâu đó lại vang lên. Có khi vang lên tiếng rít của những gã mới tập tành. Điều khiến tôi giật mình là “cô gái mùa thu” đang ở ngay phía trước. Cô gái ấy đã làm tôi thoải mái hơn.
Lớp học bắt đầu với những âm điệu giản đơn và các loại dây làm trong đầu tôi như mớ hỗn độn. Kết thúc buổi học, tôi cố tiến về phía cô ấy nhưng vẫn chọn để cô đi trước, chẳng hiểu sao tôi lại làm như thế. Chỉ biết rằng đôi chân tôi chẳng chịu dừng lại.
Ngày tiếp theo, cô không học, rồi thứ ba, thứ tư... Hình ảnh cô ấy vẫn đọng lại ở một vùng nào đó trong trái tim tôi.

Những ngày thu trong veo, tôi vẫn đi học đều và chờ đợi một cái gì đó không hiện rõ. Tôi đang cất bước trên đường với những bước chậm chạp, lâu lâu lại thấy nhói đau. Đó là sản phẩm của chuyến đi thực tế một mình với chiếc xe đạp vòng quanh thành phố. Trong chốc lát lơ thơ với bầu trời cao vời vời, tôi tự thấy mình thương thảm nhưng vẫn phải cất bước nặng nề. Bỗng nhiên tiếng phanh xe đạp sau lưng. Một chiếc xe màu trắng dừng lại cạnh, tôi quay đầu chợt nhận ra đó là "cô gái mùa thu", cô gái đặt biệt xuất hiện giữa trời thu trong vắt.
- Lên xe đi, tớ đèo tới lớp.
- Thôi khỏi, còn có một tý là tới mà.
- Chân như vậy sao đi được, lên đi đừng ngại.
Tự nói với lòng “người đã vậy còn sỉ diện”, tôi đã lên chiếc xe của cô giữa những bộn bề cảm xúc khó tả, ngại ngùng, vui mừng, tôi hỏi:
- Mình tên Minh còn cậu, cậu tên gì?
- Mình… mình tên My.
- Sao mấy hôm nay tớ không thấy cậu đi học?
- Tớ bận.
Câu nói lấp lửng của My làm tôi suy nghĩ và khi ngồi từ phía sau, tôi cảm thấy ở cô ấy có sự bất an, buồn phiền. Thoảng bên tai tôi lúc đó là âm thanh khúc khích rất nhỏ nhưng tôi cảm nhận được cô ấy đang khóc. Khi xe dừng lại ở trung tâm, cả hai bước vào lớp và im lặng. Tôi chọn cho mình chỗ ngồi đằng sau My, đủ để quan sát rõ cô ấy. Ra về cô đã chờ tôi. Sự chờ đợi ấy đối với tôi là điều bất ngờ thú vị. Thế đấy, cô gái mùa thu đã đi vào tim tôi một cách vô hình.
Hai kẻ xa lạ chợt thành đôi bạn thân, đi cùng nhau và chia sẻ những điều mà cả hai cố giấu kín.

Hạnh phúc lưng chừng
Một ngày thu mát dịu, tôi đạp xe vòng quanh con phố trải dài lá vàng, tâm trạng, cảm xúc dần che khuất con người thật. Tôi phát hiện cậu bạn cùng học tại trung tâm guitar mới mở với bước chân khập khiển. Tôi đã kịp nhận ra đó là chàng trai nhìn lén mình khóc ở bên kia đường khi đứng trong trạm xe buýt. Chàng trai này cũng là người đi theo tôi lúc ra về sau buổi học. Tôi biết nhưng lặng thinh vì cảm nhận ở người này có điều gì đó rất đặc biệt dành cho mình.

Khi cả hai đã trở thành bạn, tôi đặt tên cho người này là "chàng trai của biển". Tôi thường nghe anh kể về biển với ngàn con sóng ùa vào, vang dội. Những dấu chân trên bãi cát dài ấy như mọi thứ diễn ra trong cuộc sống, đều đổ vào phía sau, để lại phía trước chỉ có ta và biển.
- Vậy cậu có thể đưa tớ đến đó được không?
- Just give a reason?
- ... Vì tớ chưa ra biển.
Minh luôn là người biết lắng nghe. Tôi có thể kể cho anh nghe về ngôi trường của mình đẹp như thế nào hay ở nhà tôi phải chống chọi với những con chuột đáng ghét ra sao. Tôi kể mọi thứ mình bận tâm và anh cứ nghe chăm chú, hứng thú như thế. Anh luôn im lặng nhìn tôi mỗi lúc anh buồn. Anh hay bảo tôi kể cho anh nghe về cuộc sống hàng ngày, nhưng tôi luôn lẩn tránh chuyện lần đầu anh gặp tôi ở trạm xe buýt. Tôi phủ nhận những giọt nước mắt ấy như một cách chạy trốn quá khứ.
“Trong mắt cậu, tớ nhìn thấy cả bầu trời cao vời vợi của mùa thu, cảm xúc cậu đủ se lạnh và rã rời như những chiếc lá cuối thu vậy”, anh nói. Tôi đã cố giấu ánh mắt phiền muộn nhưng lại để cho một kẻ không quen biết thấy được điều đó, có lẽ lúc đó, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc lên xe và chạy trốn.

Tôi chưa bao giờ kể cho anh nghe về mùa hạ hai năm trước, cũng tại nơi đó, tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình khi chia tay Nam - người gia sư và bạn thân nhất. Tôi nhớ hình ảnh đó và có lẽ chẳng bao giờ quên được.
Ngày cuối hạ trời nắng nóng, tôi chạy đến nhà Nam để tạo cho anh một sự ngạc nhiên về cô bạn gái từ Hà Nội trở về. Thế rồi cô bất ngờ nghe được đoạn đối thoại khiến tôi trăn trở:
- Tớ đã quá mệt mỏi khi yêu My
- Tại sao?
- Vì My không phải là một nửa của tớ.
- Nhưng hai người đã quen nhau hai năm cơ mà.
- Nhưng đủ để tớ biết rằng tớ và My quen nhau là một sai lầm.
- Vậy đâu là một nửa của cậu?
- Là cậu đấy, Vy à.
Người bất ngờ không phải là Nam mà lại là tôi. Đúng như cách mình đến, tôi trở về trong im lặng. Đã bao lần tôi muốn quên ngày ấy, nhưng nó vẫn ám ảnh tôi cho đến lúc tôi phải đối mặt về cái hạnh phúc lưng chừng ấy.

Tôi đã tìm cho mình sự thanh thản bằng cách im lặng và lẩn trốn. Những ngày đầu thu trời dịu nắng, tôi dạo bước và tấp vào bên đường nơi có hàng hoa trắng. Tôi vào quán trà sữa có hướng nhìn cả đoạn đường rất đẹp và quan sát rõ người ở trạm xe buýt đối diện. Bên kia đường, tôi tình cờ thấy rất rõ Nam và Vy cùng nhau mỉm cười. Đó là nụ cười từng khiến tôi yêu thương. Hơn ai hết, tôi biết mình không thể im lặng, đã đến lúc tự giải thoát ra khỏi sự mong manh của cảm xúc.

“Mình chia tay nhau đi Nam, đừng trả lời gì cả. Cậu xem như hãy giúp tớ thoát khỏi những cảm xúc mong manh do tớ tự tạo. Dù sao đi nữa, mùa hạ cũng sẽ qua, tớ sẽ mỉm cười với một thu trong veo gió. Đừng gọi cho tớ! Cậu là tất cả của tớ nhưng tớ sẽ xa cậu”.
Tôi đã tự đóng cửa và nhốt cảm xúc ở nơi nào đó khó chạm đến. Tôi chẳng buồn nhắc đến nhưng lại nhớ rất rõ nơi mình chôn giấu những hạnh phúc mỏng manh.
Tôi cũng biết rất rõ Minh quan tâm và yêu thương mình nhưng làm sao tôi có thể nhận tình cảm của anh được khi tình cảm của Nam trong quá khứ vẫn ở trong tim. Tôi không đủ can đảm kể cho anh nghe về chuyện đó.

Khi những ngày cuối thu vắng Minh, lòng tôi lại có chút nhói đau, trống vắng. Tôi đã yêu Minh ư? Tôi chỉ biết rằng chàng trai ấy đi vào lòng mình như những cơn sóng đầy vội vã và ồ ạt. Tôi đã viết cho anh biết về những điều rối bời diễn ra trong quá khứ, những thứ từng khiến tôi cười trong hạnh phúc cũng như đau đớn khi mất đi. Bây giờ, tôi muốn đóng lại những giọt nước mắt ấy, cất nó vào một quyển sổ nhỏ như miền ký ức đã ngủ yên.
Tôi hẹn anh đến biển để anh nhạy cảm hiểu rằng giữa chúng tôi đã có kỷ niệm, đã thuộc về nhau một cách rất tự nhiên. Thế nhưng, anh lại nói về việc sẽ ra đi, quá bất ngờ. Anh sẽ đi Nha Trang, bỏ lại tôi giữa những Sài Gòn luôn vội vã. Tôi đã tự nhủ lòng sẽ đợi anh ở đây, đợi đến khi anh nhận ra tình cảm tôi dành cho anh. Thế nhưng, điều đó quá mong manh. Tình cảm chúng tôi dành cho nhau cớ vì sao như thứ hạnh phúc từng thuộc về quá khứ.

Lời trái tim
Tôi cầm trong tay quyển nhật ký của My, suy nghĩ trở nên hỗn độn. Ngay lúc này, tôi không thể làm gì khác ngoài việc ngồi và hướng tầm nhìn về phía biển. Cô ấy đã dành rất nhiều tình cảm cho "anh" - một người đàn ông không phải tôi. Tôi nghĩ mình không đủ kiên nhẫn để đọc đến những trang cuối cho đến khi gió vô tình lật mở đến trang cuối cùng. Mọi thứ như định mệnh.
“Cậu biết không, nhiều khi tớ rất muốn nói với cậu nhưng tớ đã không làm được. Tớ không dũng cảm nhưng không phải vì vậy giữa tớ và cậu có khoảng cách. Hai năm quen nhau tớ đã nợ cậu quá nhiều, nhiều như những lời than phiền vì tính nói nhiều của tớ, tớ không hiểu nổi vắng cậu tớ làm được gì.
Mùa thu chẳng còn ý nghĩa nếu vắng cậu. Tớ sẽ đi đến nơi mà ai đó nói là quá khứ được xếp về phía sau lưng và phía trước chỉ toàn là hạnh phúc. Đó cũng là lúc tớ bỏ đi tất cả quá khứ, nhờ cậu đấy, chàng trai của biển của tôi ạ”.
Tôi đã khóc và tự hỏi, liệu My có đợi tôi không bởi tôi đã bỏ cô ấy ở khoảng lưng chừng như vậy? Tôi chỉ biết mình đã chạy thật nhanh để về phía nơi mùa thu nhỏ ấy bị bỏ lại.
.....
- Cậu đừng đến, vì tớ là người quanh lưng. Để tớ là người trở lại.
- Cậu biết tớ đã chờ rồi không? Tớ chẳng biết làm gì cả ngoài việc cứ ngồi ở đây và đợi cậu.
- Tớ biết mình là thằng ngốc khi đã bỏ cậu phía sau, cô gái mùa thu ạ.
- Tại sao cậu lại bỏ tớ chứ, tớ chẳng muốn ở đây dù chỉ một phút. Thiên đường hay nơi nào trên mặt đất này đều làm tớ thấy cô đơn khi vắng cậu.
-----------THE-END-----------