Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014


Câu chuyện tình yêu bữa nay gửi các bạn câu chuyện Bình yên ngày anh đi. Không dài lắm nên mong các bạn đọc cho hết rồi cho ý kiến nhé. ^^
***
Những câu chuyện tình yêu: Bình yên ngày anh đi
Chưa bao giờ em thấy tâm hồn mình bình yên như lúc này, chỉ là không nghĩ, không đau và không yêu thương...

Đâu đó, em cần một chốn bình yên để suy nghĩ về những chuyện đã qua. Đâu đó, em cần một khoảng lặng và một góc khuất tâm hồn để nhận ra rằng đâu mới là chính em.
Anh biết không? Dòng đời này nghiệt ngã lắm, nó ồn ào và chẳng bao giờ bình yên, nó cuốn tất cả những gì mà ta đang có vào cái hố sâu vô tận của tâm hồn mà ta vẫn thường hay loay hoay tìm lối thoát cho chính bản thân mình.
Bình yên ngày anh đi
Bình yên ngày anh đi

Nhưng hôm nay em chợt nhận ra rằng anh vẫn ở đâu đó trong cái hố sâu vô tận đó. Phải chăng anh vẫn thường ở quanh đây trong cuộc sống em và vẫn mỉm cười khi chiều nắng hạ?
Gió hôm nay vẫn cứ thổi, biển vẫn cứ dạt dào những cơn sóng như trỗi dậy mà gọi tên ai đó một cách muốn thét gào trong nỗi nhớ đến cồn cào, da diết, như muốn bật tung hết tất cả để đi đến nơi có anh.
Anh bước vào cuộc sống của em nhẹ nhàng và dịu dàng, tình cờ như một đợt nắng mùa hạ dạo chơi trên đồng cỏ may xanh mướt. Anh để lại trong tim em sự ấm áp và dịu dàng sau bao mùa đông lạnh giá. Cho em cảm nhận được hạnh phúc là nơi có anh, bình yên là nơi anh đến và yêu thương chỉ thuộc về riêng em.

Đã có lúc em cứ ngỡ anh sẽ mãi là nắng ấm, là nơi em có thể dựa vào sau nhiều biến cố quá đổi thay của cuộc đời. Là nơi cuối cùng em dừng lại và sống thật với chính bản thân mình nhất. Là nơi mà em vẫn cảm thấy bình yên khi gọi về hay chỉ đơn giản là một thoáng nhớ thương...
Vậy mà bờ vai đó cũng dần rời bỏ em sau bao sóng gió của cuộc sống, sau bao sự giả dối và dường như chẳng thể trụ nổi. Để lại cho em một tâm hồn vỡ nát chẳng thể lành khi anh ra đi. Em đã từng bảo anh đến bên em tình cờ nhẹ nhàng như một định mệnh vậy mà ngày anh ra đi, bước ra khỏi cuộc sống của em nó lại không nhẹ nhàng như cách anh đã từng đến.
Anh ra đi bỏ lại đằng sau đó là những vết cắt không thể lành. Bỏ lại đằng sau đó và một khoảng trống vô hình nhưng vẫn cứ nhức nhói theo thời gian.
Biết không anh? Ngày anh đi biển không còn bình yên và gợn sóng như những buổi hoàng hôn anh vẫn thường kể cho em nghe, như những lần dạo chơi trên cát trắng mà anh vẫn thường đưa em đi qua. Biển hôm nay sóng nhiều lắm, cứ như thét gào đến rát cổ họng một cái tên của ai đó. Nó cứ gào lên mà vẫn biết ở nơi chân trời kia sẽ chẳng bao giờ có một tiếng đáp lại.

Ở một miền trời nào đó gió cũng chẳng bình yên như bao ngày và nơi có vườn cỏ may mọc trải dài cũng chẳng còn tươi rói mà đón lấy nắng như thường ngày nữa. Phải chăng là gió cũng buồn thay em hay trong em, ở một miền trời đó đã không còn tồn tại hai chữ “bình yên”?
Đã có lúc em ước như chỉ đơn thuần tất cả đều gói gọn trong một chữ “mơ”. Đúng! Chỉ là mơ thôi rồi khi tỉnh giấc mọi chuyện sẽ lại như cũ, sẽ lại có một nụ cười tỏa nắng quen thuộc và một bờ vai luôn sẵn sàng chở che em trước bao giông bão của cuộc đời.
Ngày anh đi! Mọi thứ với em nó mơ hồ như không chân thật, có cái gì đó giá buốt len lỏi qua từng ngóc ngách trái tim mà ngày nào đó vẫn còn ấm nồng, chan hòa những hạnh phúc và bình yên.
Một thoáng vụt qua! Một thoáng yêu thương để em nhớ về anh, người với em đã từng là tất cả. Anh ra đi, mang theo một vùng trời quá đỗi bình yên mà nơi đó vẫn còn lưu giữ lại tiếng cười của nắng. Vậy mà anh bỏ lại cho em những đợt mưa gió, bão táp không ngừng thét gào khi đêm tới, khi nỗi nhớ anh dâng đến cồn cào, buốt giá.

Anh à? Anh đã từng nói anh yêu em hơn mạng sống của chính mình, đó là cách mà anh yêu em sao? Đó là cách mà anh hy sinh và bảo vệ em sao? Em cần câu trả lời cho bây giờ chứ không cần lời hứa hẹn cho mai sau. Có ai về gửi lại cho em câu trả lời đó? Gửi lại cho em một miền ký ức đã xưa cũ.
Anh vẫn ở bên và dõi theo em, chỉ là trong một hình hài và một linh thể khác nhưng em vẫn tin đâu đó nơi vạt nắng này anh đang hiện diện và linh hồn anh chưa phút nào là rời xa em.
Em vẫn thường hay trách anh vì sao cứ ra đi mà chẳng để lại cho em một lời nào, cứ ích kỷ mà ôm khư khư cái hạnh phúc của riêng anh gói gọn trong từng giấc mơ khi đêm xuống, trong từng tiếng chập chờn bừng tỉnh của buổi đêm.
Nhưng giờ anh bảo em làm sao trách anh đây? Anh bảo em làm sao gọi anh dậy trong khi anh chẳng thèm mở mắt để nhìn em một lần. Anh im lặng mà nằm đó trong khi em lại phải cứ gào thét mà bật dậy trong mỗi cơn mơ.

Hai năm... Nỗi đau đó với em dường như là không chịu nổi khi chính em bây giờ lại phải chấp nhận và sống với nó. Chịu thôi anh. Em không đấu tranh với nó được mãi đâu vì em mệt rồi. Nó ương bướng hơn em, chẳng thể trả anh về sau bao lần em giành giật đến sinh tử.
Giờ thì em nghĩ thông rồi. Em biết dù em có làm gì đi nữa cũng không thể giành lại anh với tay của tử thần nữa. Nhưng em sẽ không thua nó đâu. Chỉ là chấp nhận để nó lắng xuống một cách nhẹ nhàng hơn, để em không còn phải đau nhói mỗi khi đêm về trong những giấc mơ nữa.
Anh biết không? Biển không còn dậy sóng như ngày nào nữa, giờ nó bình lặng hơn rồi. Cũng có lẽ là tâm hồn em thoải mái hơn nên mọi thứ giờ cũng bình yên hơn rất nhiều.
Có lẽ em không đủ bản lĩnh để giành giật hay cướp anh lại từ tay tử thần nhưng em biết anh không muốn thấy em đau khổ như vậy đúng không? Em nhớ rằng mình đã từng đọc một quyển sách, trong quyển sách đó nói về một thế giới song song với thế giới của chúng ta. Mà có lẽ giờ đã chỉ là của riêng em.

Em cũng tin là như vậy. Có lẽ thế giới đó song hành với cuộc sống của em và em tin nơi đó có anh. Anh vẫn ở bên và dõi theo em, chỉ là trong một hình hài và một linh thể khác nhưng em vẫn tin đâu đó nơi vạt nắng này anh đang hiện diện và linh hồn anh chưa phút nào là rời xa em.
Sẽ có lúc em cần nhìn lại và tập chấp nhận buông tay cho một thứ gì đó không thuộc về mình. Cô bé của anh sẽ không ngốc nghếch mà ôm khư khư cái quá khứ đó nữa đâu. Đến một lúc nào đó em thật sự sẽ buông, sẽ trả nhưng không phải là bây giờ.
Để trả lại mọi thứ như lúc bắt đầu có lẽ cần rất nhiều thời gian và em cũng không chắc là em làm được nhưng em tin, nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua và tổn thương nào rồi cũng sẽ lấp đầy chỉ cần chúng ta chấp nhận buông tay và đối mặt.
Cảm ơn anh, người đã cho em biết yêu thương và buông tay vô điều kiện.
Bài tham khảo:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét