Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Câu chuyện về tình yêu này là những câu trả lời đáng nhớ Anh sẽ mất hết những ràng buộc, nhớ nhung, những vấn vít tay chân, dù vô hình và không trách nhiệm nhưng day dứt vẫn gặm nhấm đâu đó nơi góc tim, vừa mơ hồ, vừa lì lợm.

Anh đừng nghĩ vội đến những cơn líu lo bất tận vào buổi sáng, vì bất cứ con chim nào biết hót cũng sẽ hót hay và nhiều vô hạn hơn em. Cũng không phải là vòng tay ôm xiết khi đêm về hay nụ hôn mơn man chân tóc ở phần gáy nơi thường có mật độ hoang vắng cao, và những lời thì thầm bất tận vì bất cứ cô gái nào yêu anh cũng biết bộc phát cảm xúc như thế.

Càng không phải là những quan tâm, chăm sóc, âu yếm, hỏi han có thể thay thế bằng các cô y tá và bác sĩ ngay cả khi anh không có dấu hiệu bệnh tật. Còn nói gì đến hơi ấm gần gũi, mắt liếc hay môi mềm, tay đong đưa, thân thể dịu dàng và hơi ấm trong ngày mưa. Anh sẽ nhớ ngay đến cô hàng xóm...

Anh chỉ mất đi những ngày buồn, nỗi buồn vón thành cục, không thể bốc hơi nước, không xắt ra được khi không có em. Nỗi buồn biết rì rầm bằng âm thanh của cơn mưa đêm, vừa xa vắng, vừa trống trãi. Anh sẽ không còn điều đó. Anh chỉ mất đi những cơn giận điên, bất ngờ, bất chợt, phi lý và không rõ logic, đầu đuôi hay nguyên nhân. Cơn giận có thể là vực thẳm đen tối hun hút của chán chường, bất lực, muốn buông tay xô vào vực thẳm.

Và cùng với việc mất đi của vực thẳm, anh cũng sẽ mất hẳn cảm giác muốn bay lên từ đáy vực, sau bao lần tan nát, lăn lóc, dưới đáy vực, người ta sẽ thích cảm giác bay lên, rồi đứng trên đầu đỉnh núi mây vờn mà thõa mãn nhìn lại vách đá dựng đứng ghập ghềnh của muộn phiền, thách thức mà mình đã bay qua. Người ta sẽ mê mẫn cảm giác bay lên từ đáy vực hơn rớt xuống từ thiên đường, đúng không anh?
Anh sẽ mất những gì khi không còn em?
Anh sẽ mất những gì khi không còn em?
Anh sẽ mất hết những ràng buộc, nhớ nhung vấn vít tay chân, dù vô hình, dù không hề mặc định, dù không trách nhiệm nhưng day dứt gặm nhấm đâu đó nho nhỏ nơi góc tim, vừa mơ hồ, vừa lì lợm. Vì em cũng đang đâu đó đắm chìm trong nổi nhớ, nhớ đến nổi mỗi ý nghĩ về nhau đều làm em đau đớn và nổi đau như sóng có thể truyền thẳng đứng vào đối tượng mà em nhớ nhung.

Mất mát ít nhất sẽ không còn là những cơn bùng nổ cảm xúc của em, những hoang tưởng khùng điên và cuộc phiêu lưu vô định trên giấy, anh sẽ không gặp lại dấu chân lúc thì hoang dại như mèo, lúc thì cuồng nhiệt của loài ngựa trên đồng cỏ, đôi khi lại tấm tức lạc lối như thỏ sau rào nhà...Những dấu chân đó không còn ùa về phía anh vội vã, mà nhạt nhòa dần trên đất ẫm, không để lại chút dấu vết nhỏ nào trong lòng anh, đủ để còn chút gờn gợn em.

Anh chỉ mất có thế thôi, một vài điều ram ráp và thô mộc.
Còn em, em chỉ mất duy nhất một điều, khi không còn anh để yêu. Em chỉ mất đi tâm hồn.


Lê An Nhiên 

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Trên đời không có gì quý giá hơn tình yêu, nhưng có những người lại suy nghĩ những điều khác biệt và cho rằng tiền bạc, hay vì cái gì đó mà không trân trọng tình yêu đang có. Chính vì thế, cauchuyentinhyeu4u mới chia sẻ cho các bạn những câu chuyện tình yêu giản dị này để mong rằng các bạn sẽ biết quý trọng tình yêu hơn.
Ba câu chuyện tình yêu nên đọc trước hôn nhân
Ba câu chuyện tình yêu nên đọc trước hôn nhân

1. Câu chuyện tình yêu thứ nhất

Một đôi nam nữ yêu nhau đã được 3 năm và đã sẵn sàng để tiến tới hôn nhân. Một tháng trước khi đám cưới diễn ra, người con trai biến mất, chỉ để lại một mẩu giấy : “Anh xin lỗi,đợi đến lúc anh giàu rồi chúng ta hãy kết hôn em nhé”. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô gái trẻ, cô gái đau đớn xé tan mảnh giấy. Hai năm sau, chàng trai khoác trên mình một bộ vest sang trọng , lái xe chiếc xe thể thao đời mới nhất phiên bản giới hạn quay trở về tìm cô gái. Nhưng chàng trai ngỡ ngàng phát hiện ra cô gái đã kết hôn với một người công nhân bình thường và họ đã có con với nhau. Chàng trai cảm thấy phẫn nộ, thay vì chờ đợi một người như anh ta cô gái đã sẵn sàng kết hôn với một người chẳng có gì. Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng: “Chúng tôi không cần bất cứ điều gì, chỉ cần tình yêu là đủ “. Chàng trai bất chợt hiểu ra !
***

2.Câu chuyện tình yêu thứ hai

Một người đàn ông sau khi kết hôn còn đối xử tốt với vợ hơn cả trước. Trong một buổi liên hoan, tất cả bạn bè đều cười nhạo anh ta:” Đã kết hôn sao lại còn phải mệt mỏi như vậy”. Người đàn ông khẽ mỉm cười, anh ta nói rằng : “Trước khi kết hôn, có rất nhiều chàng trai muốn theo đuổi cô ấy, có rất nhiều chàng trai đối xử tốt với cô ấy, tôi chỉ có thể đối xử tốt hơn mới có thể chinh phục được cô ấy. Sau khi kết hôn, những chàng trai đó không còn đối xử tốt với cô ấy nữa, tôi chỉ có thể đối xử với cô ấy tốt hơn để cô ấy không cảm thấy cô đơn lạc lõng. Tất cả những gì tôi làm chỉ để khiến cô ấy được hạnh phúc “. Lúc này tất cả mọi người đều im lặng, không nhạo báng, chỉ còn lại niềm ngưỡng mộ.
***

3. Câu chuyện tình yêu thứ ba

Câu chuyện thứ ba về một người chồng chăm sóc vợ đang nằm trên giường, sắp sửa lâm bồn. Người vợ: “Anh hy vọng là con trai hay con gái” . Người chồng: ” Nếu đó là một bé trai, hai bố con anh sẽ cùng nhau bảo vệ em. Nếu đó là một bé gái, anh sẽ bảo vệ cả hai mẹ con. ” Người ta nói rằng hôn nhân là mồ chôn của tình yêu. Hóa ra là một người phụ nữ tốt lấy nhầm chồng. Tình yêu không cần phải là vinh hoa phú quý, mà là cần có nhau. Hôn nhân là một điều hạnh phúc, là sớm gả cho một đàn ông sẽ xem bạn như báu vật cuộc đời.
Ngôi nhà dù sang trọng đến đâu, bạn vẫn chỉ ngủ trên một chiếc giường.
Ô tô dù có tốt đến đâu, vượt quá tốc độ vẫn bị phạt tiền.
Túi xách dù đắt tiền đến đâu, cũng chỉ nhiều công dụng hơn một cái túi bóng.
Đừng vì mù quáng theo đuổi những thứ không thuộc về mình , mà quên đi hạnh phúc hiện tại.
Biết bao nhiêu là đủ!
Nếu như bạn ốm đi 20 kg thịt để đổi lấy mười năm tuổi thọ của bố mẹ bạn. Liệu bạn có sẵn sàng đánh đổi ?

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Mỗi tuần là một câu chuyện tình yêu cho các bạn đọc. Đây là một trong những câu chuyện tình yêu rất là lãng mạn các bạn ạ. Một tình yêu mà Giữa họ, nếu nói là yêu, thì cũng không hẳn. Là một cái gì đó rất thân thuộc, thậm chí, không thể không có. Nếu một trong hai người chỉ biến mất vài ngày, chắc chắn người kia sẽ lo lắng đến cuống cuồng.
Cả cuộc đời này, anh hứa, anh sẽ không quên em..

Tùng đẩy cửa bước vào nhà. Lại một ngày dài. Kể từ ngày quyết định theo Ngoại khoa bảy năm trước, anh biết, anh sẽ phải một mình chống chọi và trải qua nhiều thứ. Từ tuổi trẻ, từ tình yêu, anh gạt sang một bên để đi theo lí tưởng của mình. Trở thành một người bác sĩ tốt. Giống như ông ngoại. Nhưng, dù vậy, trong những ngày lạnh thế này, anh không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn, đến cô độc. Như một con thuyền đang lênh đênh trên biển, dù biết rất rõ đích đến của mình. Đời người rất ngắn ngủi, nhưng trong cái lạnh đến cắt da cắt thịt của mùa đông Hà Nội, khi vừa phóng xe từ bệnh viện về nhà sau ca trực lúc 3h sáng, Tùng không khỏi cười khổ. Lạnh lẽo quá… 

Anh hứa sẽ không quên em đâu
Anh hứa sẽ không quên em đâu


Bật sáng đèn, Tùng giật mình vì thấy một bóng áo trắng đang ngủ gục trên sofa. Ngạc nhiên một hồi, anh mỉm cười rồi tiến tới sofa, lấy tấm chăn phủ lên người đang say ngủ, rồi bước nhẹ lên phòng thay quần áo. “Đúng là không đâu bằng nhà” – Tùng cảm thán. Anh là mẫu người đàn ông của gia đình. Đối với anh, chẳng gì quan trọng bằng tình thân. Ngày trước khi còn học trường Y, những thời gian hiếm hoi không phải học hay trực, anh đều như bay trở về nhà để ăn cơm với bố mẹ. Còn bây giờ, khi đã ở riêng, anh vẫn vô thức mà duy trì thói quen đó. Dù về nhà là đối diện với cái tủ lạnh trống trơn, hay phòng khách lạnh lẽo vì thiếu hơi người, anh vẫn cảm thấy thỏa mãn. Vì có thế nào, đây vẫn là nhà của anh, vẫn là nơi cho anh cảm giác an toàn nhất.

Xuống bếp, anh lẳng lặng nhét hết đống thức ăn còn thừa hôm qua vào lò vi sóng, dự định ăn qua loa rồi ngủ. Hôm nay, phòng cấp cứu thiếu người, anh giúp họ cấp cứu một trường hợp tự tử. Vừa cắt cổ tay, vừa uống thuốc ngủ. Một cô gái rất trẻ. Khi được đưa đến, cả người cô lạnh ngắt, da mặt trắng bệch không có nổi một tia máu, trên khóe mắt vẫn đọng lại vài giọt nước. Tùng cảm thấy thật không nói nổi, ngu ngốc hết sức. Liếc qua hồ sơ, cô gái tên Hạnh…

Đang chìm trong suy nghĩ, anh không để ý đến tiếng bước chân vào phòng bếp. Một vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy anh từ đằng sau:

-Anh về khi nào? Sao không gọi em dậy?
-Vừa về thôi, em ngủ tiếp đi. Tại sao lại ngủ dưới đất hả? Anh dặn bao nhiêu lần rồi?
-Dưới đất có thảm dày, vẫn ấm mà. Anh xem này, em có làm sao đâu. Đợi anh về đến ngủ quên, thế mà còn bị mắng.
-Anh mắng em lúc nào?
-Thôi được rồi, đừng ăn mấy thứ này. Nuốt sao nổi? Để em nấu cho.

Đó là Thủy. Là bệnh nhân đầu tiên của Tùng, ngay khi vừa ra trường. Đến nay cũng ngót nghét vài năm rồi. Có lẽ bởi là người đầu tiên, nên Tùng dành rất nhiều thời gian để quan tâm và chăm sóc cho cô. Cô là một đứa trẻ mồ côi, ở với bà nội. Bà của cô đã mất sau khi cô biết tin mình bị bệnh một thời gian. Lúc ấy, dường như cả thế giới của Thủy đều sụp đổ. Không gia đình, không người thân, không họ hàng, không ai có thể bám víu. Đúng lúc ấy, cô gặp anh, chàng bác sĩ trẻ tuổi vừa tốt nghiệp với hàng tá những dự định và lí tưởng với nghề. Như một bản năng, họ tựa vào nhau, không nhiều, nhưng đủ để sưởi ấm cho cả hai…

Mối quan hệ của họ, từ lâu đã không đơn thuần là bác sĩ điều trị - bệnh nhân nữa. Nhưng, nếu nói là yêu, thì cũng không hẳn. Là một cái gì đó rất thân thuộc, thậm chí, không thể không có. Nếu một trong hai người chỉ biến mất vài ngày, chắc chắn người kia sẽ lo lắng đến cuống cuồng. Những lời nói quan tâm, những cử chỉ yêu thương, những hành động thân mật, họ đều không ngại mà thể hiện ra với nhau, để cho người ngoài nhìn thấy. Nhưng, trong họ, đều rất rõ ràng rằng, nếu phải đặt tên cho mối quan hệ này là “ yêu”, thì đây là chuyện không thể.

Thủy thỉnh thoảng vẫn hay chạy sang nhà Tùng lúc rảnh rỗi. Nhà của một chàng trai độc thân, nhưng không như cô vẫn tưởng. Gọn gàng, ngăn nắp, đâu ra đó, thậm chí còn có phần sạch sẽ hơn cả căn hộ của cô. Thế nhưng, cô vẫn vui vẻ dọn dẹp nhà cửa giúp anh, nấu nướng để căn bếp không phủ bụi, rồi nằm dặt dẹo cả ngày trên sofa xem tivi chờ anh về. Cuộc sống như vậy làm cô thấy rất thỏa mãn. Ban đầu, Tùng nhăn mày nhăn mặt khó chịu khi thấy cô ngồi co ro trước cửa nhà. Nhưng khi thấy cô mắt ngấn nước, mặt tái đi vì lạnh, mà phụng phịu rằng: “Em ở nhà một mình, rất lạnh”, thì chẳng nói chẳng rằng, Tùng đưa chìa khóa sơ cua cho cô, nghiêm túc nói: “Muốn sang thì sang, nhớ giữ chìa khóa cẩn thận mà vào nhà, đừng để nhiễm lạnh, biết chưa?”. Rồi hai người im lặng nhìn nhau cười….

Có Thủy, cuộc sống của Tùng không nhàm chán đến độ nhạt nhẽo nữa, mà đa sắc rực rỡ đến khó tin. Ngày nào đi làm về, anh cũng chờ mong cô có sang không, có được nhìn thấy nụ cười tít mắt của cô không, có được nhìn cái cau mày giận dỗi: “Em là osin không công của anh đúng không?” của cô, có được ngồi ăn cơm với cô mà yên lặng nhìn cô gắp hết những thứ không ăn được sang bát mình… Đôi khi, Tùng cảm thấy, đó chính là hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc mà anh luôn khao khát và hướng đến trong cuộc sống gia đình. Thủy sẽ là cô vợ nhỏ, ngày ngày líu ríu bên tai anh, bám lấy anh mè nheo nhõng nhẽo, ôm lấy anh khi mệt mỏi vì công việc, và luôn dõi theo lắng nghe ủng hộ anh dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, anh và cô, mãi mãi chẳng thể bên nhau. Bởi lẽ, thời gian của cô không còn nhiều nữa. Thủy bị ung thư máu. Giai đoạn cuối rồi. Nhiều nhất cũng chẳng thể qua nổi mùa đông năm nay. Tùng vẫn tự cười cợt chính mình, trách móc chính mình, khi chẳng thể làm gì giúp cô. Anh thấy bản thân thật vô dụng, khi ngày ngày chỉ biết nhận lấy những thứ mà cô đem đến cho anh, trong khi không biết phải làm thế nào để cứu cô, thậm chí giúp cô hết đau đớn. Phải, Thủy chưa từng tỏ ra đau đớn trước mặt anh. Dù là một cái nhăn mày cũng không. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh bằng vẻ ngoài tươi tắn nhất, rạng rỡ nhất. Ai nếu không để ý kĩ, chắc sẽ chẳng biết cô bị bệnh, thậm chí sắp chết. Kể cả Tùng, nếu không phải là bác sĩ của cô, anh có lẽ cũng bị cô lừa. Mỗi khi ôm cô, anh lại cảm thấy lòng nhói lên đau đớn. Cô càng ngày càng gầy, bờ vai nhỏ, vòng eo thon, anh có siết chặt tay đến mấy cũng vẫn rộng. Chỉ khi cô ngủ, ấn đường nhăn tít lại, cả thân thể co quắp ôm lấy mình, gương mặt tỏa ra nét bi thương, anh mới biết, cô đau đớn đến thế nào. Nhìn cô, anh chỉ ước mình quen biết cô sớm hơn, được ở cạnh cô nhiều hơn, chịu giúp cô những cơn đau hết lần này đến lần khác. Quan trọng nhất, Tùng chỉ muốn hét lên phẫn nộ “Sao em phải tỏ ra cứng cỏi như vậy? Nhìn em như thế, anh rất đau lòng, đau lòng không thể chịu được!”
 …

Mẹ Tùng hẹn gặp anh vào một chiều chủ nhật hiếm hoi anh được nghỉ ở nhà. Tùng khá bất ngờ, bởi từ lúc dọn ra ở riêng, mẹ thường chỉ gọi điện hỏi thăm chứ rất ít khi qua nhà anh, thậm chí còn “hẹn trước”. Đặt tách trà nóng mời mẹ, anh cười cười mở chuyện. Mỗi lần cười, anh chẳng giống chàng trai đã hai tám tuổi, đặc biệt là khi đứng trước mẹ, anh chỉ giống một cậu bé đang làm nũng:

-Mẹ nhớ con à?
-Ừ, mẹ không sang thì con định không về nhà chứ gì?
-Hì hì, thế hôm nay mẹ gặp con có chuyện gì? Chắc chắn không phải là rảnh rỗi nhớ con trai nên mới sang đúng không?
-Tùng này…
-Dạ?
-Con định duy trì quan hệ với Thủy đến bao giờ? Mẹ biết, nó là cô gái tốt. Nhưng, hai đứa… Mẹ không cần phải nói thẳng ra đúng không? Mẹ biết thế này là không đúng, nhưng mẹ muốn con dừng lại, và tìm cho mình một con đường khác. Không thể cứ mãi thế này, rồi con cũng phải gặp gỡ, yêu đương, lập gia đình với một người khác, con hiểu ý mẹ không?
-Mẹ…
-Con không thể yêu nó. Thời gian qua, con đã đủ trách nhiệm, đủ tận tâm rồi.
-Con không yêu cô ấy, chưa từng. Mẹ không cần lo đâu. Con mong rằng mẹ đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, dù sao, cô ấy cũng không thể qua khỏi quá đông này….

Tùng không hề biết rằng, ngoài cửa nhà, có một cô gái, mắt nhạt nhòa nước, đã đứng lắng nghe tất cả câu chuyện. Trên tay cô ấy vẫn cầm túi đồ ăn dự định sẽ nấu cho anh, trong đầu cô ấy vẫn đang tưởng tượng cảnh bắt anh rửa chén đĩa, rồi ôm cô cùng xem TV… Bịch… Rơi xuống đất, không chỉ là túi thức ăn, mà còn là trái tim cô, hi vọng của cô, hạnh phúc của cô… Tất cả như cùng lúc rơi xuống đất mà cô không cách nào nhặt lên. Chỉ bởi, đó là hiện thực. Cái hiện thực khốc liệt, tàn nhẫn mà dù cô có tìm cách trốn tránh cỡ nào cũng phải đối diện. Phải rồi, đằng nào cô cũng phải xa anh, cũng chẳng thể bên anh, vậy nên, sớm hay muộn, đâu có khác gì? Hãy cứ lẳng lặng biến mất, biết đâu anh sẽ đỡ đau đớn? À không, anh sẽ không thế đâu. Vì anh không yêu cô, chưa từng yêu cô. Thủy cười nhạt, lầm lũi bước qua đường, bỏ mặc đằng sau là màn mưa đông lạnh lẽo giăng khắp lối. Lạnh đến thê lương…

Một tuần rồi Thủy không hề xuất hiện, Tùng lo lắng muốn phát điên. Điện thoại tắt máy, nhà khóa cửa, anh không biết phải tìm cô ở đâu. Vì anh biết, ngoài nhà cô, và nhà anh, cô chẳng còn chỗ nào để đi. Chiều ấy khi đi ra ngoài, nhìn thấy túi đồ ăn rơi trước cửa nhà, anh chột dạ. Là Thủy? Cô nghe thấy rồi? Nghe được bao nhiêu rồi? Anh phải giải thích thế nào đây? Anh, có phải đã làm tổn thương cô rồi không? Anh nói thế cũng chỉ để mẹ an lòng, còn anh, có yêu cô hay không, chính anh là người biết rõ nhất, và anh nghĩ rằng cô cũng hiểu. Cô sẽ không hiểu lầm, nghĩ linh tinh chứ? Tùng trong lòng như có lửa đốt, cả ngày không yên, làm việc chẳng thể tập trung. Cuối cùng, anh nhờ người trực hộ, rồi đi lang thang tìm cô. Tất cả những nơi cô và anh từng đến, đều không có. Tùng tức giận trở về nhà. Bước vào phòng, đã thấy một thân ảnh quen thuộc. Là Thủy.

Tùng không kiềm chế nổi cảm xúc mà đi như bay đến chỗ cô, siết chặt cô vào lòng, đến phát đau. Anh ôm cô giống như để phát tiết hết những lo lắng, thậm chí, là lo sợ, trong những ngày qua. Thủy cười, khẽ vòng tay ôm lại anh, hai người cứ như vậy, bất kể thời gian, bất kể không gian, bất chấp tất cả… Chỉ đơn giản là, bên nhau.

Biển mùa đông gió lồng lộng. Trước sóng biển vẫn nhịp nhàng vỗ bờ là hình ảnh một đôi nam nữ ngồi giữa bãi cát vắng tanh. Giữa họ có một sự gắn kết đặc biệt, dù trời có lạnh thế nào, dù gió có mạnh thế nào, vẫn gợi sự ấm áp đến khó tả. Tùng cởi áo khoác mặc vào cho Thủy, để đầu cô tựa vào vai anh, rồi vòng tay ôm lấy cô.

- Anh này?
- Ừ?
- Anh là bác sĩ đúng không?
- Ừ
- Bác sĩ, em cần anh. Nhưng, em cũng yêu anh. Yêu anh nhiều đến mức không gì có thể so sánh được. Vậy nên, bác sĩ à, hứa với em, anh nhất định phải sống tiếp thật vui vẻ. Đời người dài ngắn, vốn không phải lấy việc hạnh phúc hay không để đo lường. Chúng ta không thể cùng nhau đến lúc răng long đầu bạc, nhưng không có nghĩa những gì mà chúng ta đã có là không vĩnh hằng. Anh lương thiện như thế, chính trực như thế, cuộc sống của anh vẫn còn rất dài, anh còn có thể giúp đỡ được rất nhiều rất nhiều người, chữa trị cho rất nhiều người, giống như ngày trước anh đã từng cứu giúp em vậy. Chúc anh hạnh phúc. Nhất định, anh phải hạnh phúc. Biết không?...

Bất cứ khi nào anh nghĩ đến em, hãy tin rằng em cũng đang nhớ anh. Anh phải nhớ rằng, dù em có hành động lạnh nhạt hay tỏ vẻ không quan tâm thế nào, em luôn nhớ anh. Kể cả khi ngay lúc này đây, em đang nói chuyện với anh, thì, em cũng vẫn nhớ anh. Anh đừng chịu đựng một mình nữa nhé, anh đừng khép lòng mà dày vò mình bởi nỗi cô đơn nữa nhé. Anh đừng bỏ bữa nữa, phải ăn uống đầy đủ, cũng đừng thức khuya quá. Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nghĩ cho bản thân mình trước. Nếu không, em sẽ rất lo lắng, cũng rất đau lòng. Em muốn nói, muốn nói nhiều điều lắm. Cả đời này, em sẽ luôn dõi theo ủng hộ anh. Không có em, anh vẫn phải thật hạnh phúc, được không?

Thủy ra đi vào một ngày cuối đông. Khí trời ảm đạm, giống như sự ảm đạm trống rỗng đến vô hồn trong lòng Tùng. Anh xót thương cô, nên không thể làm theo tâm nguyện của cô, sau khi cô chết mà hiến thân xác cho y học được. Tùng đứng trước bia mộ còn xanh ấy, thật lâu, thật lâu, đến khi ánh tà dần buông xuống, anh mới lưu luyến rời đi. Chỉ để lại một mảnh giấy: “Cả cuộc đời này, anh hứa, anh sẽ không quên em…”

19h, sân bay Nội Bài

Tùng quyết định bay sang Pháp tu nghiệp ba năm. Nói là anh muốn trốn tránh mảnh đất đau thương này cũng được, nói là anh muốn dành thời gian để vết thương từ khi Thủy ra đi lành lại cũng chẳng sao. Bởi vì, là lí do nào, cũng là tốt cho anh. Bố mẹ cũng không phản đối. Anh từng nghĩ mình sẽ không thể rời xa Hà Nội, nhưng hóa ra, giờ anh mới rõ, yêu một thành phố, là bởi thành phố đó có ai. Người đi rồi, anh chẳng còn lí do ở lại. Nhưng, nhất định anh sẽ quay về.

Ngồi yên vị trên ghế, từng giai điệu “Mùa đông” của Đinh Mạnh Ninh vang lên, anh dự định chợp mắt một lúc. Nhưng lại thấy có người gọi dậy. Trước mặt Tùng là một mẩu giấy cô tiếp viên đưa cho. Tùng cảm thấy hơi kì quái. Mở giấy ra, chỉ có vài chữ ngắn gọn: “Chào anh, bác sĩ”.

----------------------------------THE END-------------------------------

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

Bạn có bao giờ coi tình yêu như trò chơi chưa? Với Tôi thì chưa bao giờ dám nghĩ tới điều này. Nhưng khi đi lang thang trên phố chuyện Tôi đã bị cuốn hút vào câu chuyện này. Tôi đã sưu tầm ngay nó về thế giới những câu chuyện tình yêu ở đây cho các bạn cùng đọc và bày tỏ cảm xúc.
 
Họ là hai người trẻ. Họ sống ở một thành phố văn minh và sầm uất. Nơi họ sống, tiếng còi xe lấn át cả một vài câu hát vu vơ mỗi khi ngồi bên nhau. Nơi họ sống, ánh trăng không đủ sáng để người ta có thể nhận ra sự tồn tại của nó so với ánh đèn điện… Có lẽ cũng vì thế mà nhiều khi họ không nhận ra cả việc… mình đang cô đơn.
Trò chơi tình yêu 39 ngày
Trò chơi tình yêu 39 ngày
Chàng trai và cô gái ấy yêu nhau, cũng hơn 2 năm có lẻ. Họ được đánh giá là một tình yêu đẹp. Chàng trai hiền khô và ngoài người yêu, chàng trai chẳng bao giờ đánh mắt nhìn một cô nào khác chứ đừng nói là buông lời tán tỉnh. Còn cô gái, những lúc rảnh rỗi, cô gái thường đan khăn, làm khung ảnh và nhắn tin cho bạn trai mình. Mọi khoảng không gian và thời gian thừa, cô gái chỉ biết dành cho người yêu mà thôi.

Người ta gọi đó là sự chung thủy.
Nhưng vì họ là những người trẻ, những người trẻ sống ở một thành phố hiện đại, nên họ bị cuốn đi, ít nhất là chàng trai bị cuốn đi…

***
“Anh à, anh đã về chưa? Ngày hôm nay của anh thế nào. Em thấy nhớ anh” – Tin nhắn được nhắn được cô gái gửi đi lúc 10h tối, sau một ngày dài chờ đợi một hồi chuông điện thoại của bạn trai.
Rất nhanh, cô gái nhận được một âm thanh tin nhắn. Nụ cười trên môi cô gái rạng rỡ hẳn lên:
“Anh còn đang bận chút việc… Anh sẽ điện thoại cho em khi anh xong việc nhé, hôn em”.

Cô gái tắt nụ cười. Cô cảm nhận được cái dòng chữ “hôn em” được gõ ra thật nhanh và thật vội. Cô gái ngừng nhắn tin, nhét tai nghe vào tai và bắt đầu nhắm mắt, nghe một bản nhạc không lời. Phía bên ngoài ô cửa sổ đóng chặt, tiếng còi xe vẫn ầm ầm… Cô gái thấy nhớ người mình yêu, nhưng ngoài chờ đợi, cô gái không thể làm gì khác. Bởi vì anh còn bận. Bởi vì cô đã nói rằng mình nhớ và anh đã nghe thấy nó rồi. Nếu điều đó không thể lôi anh ra khỏi mớ công việc ngập đầu thì cô chỉ còn cách biết đợi chờ.

Nơi họ sống, ánh trăng không đủ sáng để người ta có thể nhận ra sự tồn tại của nó so với ánh đèn điện… Có lẽ cũng vì thế mà nhiều khi họ không nhận ra cả việc… mình đang cô đơn.
Có đôi khi cô gái muốn mình biến thành đống công việc ấy của anh. Một sự ghen tuông và ao ước lạ kì. Nhưng có vẻ như nếu cô biến thành công việc, anh sẽ dành cho cô quỹ thời gian nhiều hơn mỗi ngày.

Cô gái chìm vào giấc ngủ với giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc không lời. Bản nhạc giống như cô, gửi gắm cả một bầu trời tâm sự trong đó nhưng không thể nói ra bằng lời. Cô gái vẫn chờ một âm thanh vang lên, một sự rung nhẹ của chiếc điện thoại.

Cô gái giật mình mở mắt ra giữa đêm… Cô cầm vội lấy chiếc điện thoại và hồi hộp chờ đợi. Cô mong sẽ có cả vài tin nhắn nhớ nhung và hờn trách của anh vì cô đã không đợi mà ngủ thiếp đi. Nhưng không, điện thoại im lìm. Im lìm như sự lạnh lùng của người mà cô gọi là bạn trai. Cô bấm số gọi cho anh, đến con số cuối cùng, cô tắt… Vì lúc này, chiếc đồng hồ trên tường đang chỉ 2h39 phút đêm!

Đó là một đêm của cô gái! Nhưng nó là một đêm trong số bao đêm mà cô đã trải qua. Tình yêu vừa chạm ngõ năm thứ 3 và nó diễn ra với những đêm như thế…

***
Buổi sáng!
Kim đồng hồ chỉ 8h! Cô gái nhận được một hồi chuông điện thoại. Cô ấn nút nghe mà không cần phải nhìn xem ai gọi. Vì cô biết đó là anh:
“Con mèo ngủ dậy chưa? Anh xin lỗi, hôm qua xong việc mệt quá nên anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết, vì thế mà không nhắn tin lại cho em được. Chúc con mèo một ngày mới tốt lành. Anh sẽ điện cho em vào chiều nay và đưa em đi ăn tối nhé”.

Cô gái nghĩ mình có thể nói theo từng lời anh nói. Nó giống như một bài văn ngày nào cô cũng được nghe vào lúc 8h sáng. Có đôi lúc cô còn nghĩ, hay đó là một âm thanh được thu lại và phát ra đều đặn mỗi sáng như cách để báo thức? Rồi cô bật cười với suy nghĩ của mình. Có thể anh không thu âm lại, nhưng anh đang nghĩ cô đúng là một con mèo thực sự. Vì chỉ có là một con mèo, nó mới quen với sự vuốt ve đều đặn mỗi ngày, theo một cách cố định và công thức mà không hề biết chán. Bởi nó không có cảm xúc. Chắc với anh, cô đúng là một con mèo đáng yêu và chỉ cần xoa đầu nó mỗi sáng là cỏ thể nhận lại được cái giụi đầu mãn nguyện ra điều cảm ơn!

Chắc với anh, cô đúng là một con mèo đáng yêu và chỉ cần xoa đầu nó mỗi sáng là cỏ thể nhận lại được cái giụi đầu mãn nguyện ra điều cảm ơn!

***
Đêm!

Đây là đêm thứ bao nhiêu? Cô gái không nhớ! Cô gái đoán là khá lâu rồi. Bởi lẽ người ta chỉ quen nhớ thời gian khi đó là những ám ảnh hạnh phúc. Còn với cô, nó là những nỗi buồn dài triền miên nên cô không nhớ chính xác mình đã buồn bao lâu…
- “Anh à, anh xong việc chưa? Mình có thể nói chuyện một chút không?”
- “Con mèo con có việc gì thế? Anh đang bận chút. Lát nữa được không?”
- “Một chút thôi…”
Đây là lần đầu tiên cô gái đưa ra một lời năn nỉ sau sự câu trả lời của chàng trai. Chàng trai đổi giọng và sẵn sàng nghe:
- “Anh nghe đây, con mèo con nói đi”.
- “Chúng mình thử chơi trò chia tay đi. Nghĩa là chúng ta sẽ sống như hai ngày không quen biết… Anh thấy sao?”
- “Anh không có hứng đùa. Em giận dỗi điều gì thì nói đi…”
- “Em không giận dỗi điều gì cả. Em chỉ muốn chơi một trò chơi thôi. Anh không có quyền từ chối. Vì từ sau cuộc điện thoại này, khi em cúp máy là trò chơi bắt đầu rồi. Trò chơi sẽ diễn ra trong 40 ngày…”.
- “Nhưng…”
Tít… tít… tít
Thế là trò chơi bắt đầu rồi đấy. Chàng trai không có quyền lựa chọn và bỗng nhiên bị đẩy vào cuộc chơi…

Những ngày đầu của cuộc chơi, cô gái thấy lòng nhẹ nhàng. Nhưng nó trĩu nặng dần lên. Mỗi tối của cô gái vẫn là bản nhạc không lời và chiếc điện thoại chờ một sự rung lên nhẹ nhàng… Tất nhiên, cô gái vẫn thiếp vào giấc ngủ, như một con mèo, mà không có dòng tin nhắn nào gửi đến…
Chàng trai nghĩ là cô gái giận. Chàng trai nghĩ ngày thứ 40 chàng trai sẽ xuất hiện và tặng cô gái một bó hoa thật to. Chắc chắn cô gái sẽ hạnh phúc. Vậy thì 39 ngày trước đó, chàng trai cũng học cách im lặng. Vả lại, chàng trai cũng bận lắm. Có những công việc lớn, công việc nhỏ, cả công việc không tên còn đang chờ đợi…

Ngày thứ 39, cô gái nằm nghe một bản nhạc không lời. Tiếng mưa ngoài cửa sổ lẫn vào tiếng xe cộ của thành phố. Cô gái chờ… (

***
Ngày thứ 39, cô gái nằm nghe một bản nhạc không lời. Tiếng mưa ngoài cửa sổ lẫn vào tiếng xe cộ của thành phố. Cô gái chờ…
Đồng hồ chạm vào con số 12. Thế là sang ngày thứ 40.
Cô gái nhắn một dòng tin:
“40 ngày rồi… Thực ra, 40 ngày thử chia tay, nó giống như cả trăm ngày trước đó dù nó được lúc ấy chúng ta được gọi là người yêu. Chúng ta quá bận để quan tâm tới tình yêu này. Đúng hơn là anh quá bận! Tình yêu này dù được gọi bằng từ nào thì với anh nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Game over! Trò chơi kết thúc! Và giờ thì chúng ta chia tay thật nhé!
Chàng trai tim đau như có cả trăm ngàn mũi tên đâm trúng. Chàng trai gọi điện nhưng đầu dây bên kia chỉ là một giọng nói quen thuộc: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Theo Di. Linh (Khám phá)
Tham khảo thêm: