Thời còn sinh viên mình thỉnh thoảng cũng viết vài lá thư tình gửi cho bạn cùng lớp đó các bạn. Nói thư tình chứ mình cũng ngại lắm. Chỉ dám hỏi bạn có người yêu chưa? bạn thích gì,... giống như kiểu tình cảm bạn bè thôi. Thế còn các bạn thì sao? Có ai đã từng viết thư hay nhận thư của ai đó chưa?
Có bao giờ lá thư của bạn gửi cho ai đó bị thất lạc mất như câu chuyện dưới đây không? Mình thì chưa các bạn ạ. Cứ phải nhờ 1 đứa bạn thân chuyển cho chắc ăn, không chuyển theo đường chim bay hay bưu điện nhiều khi mấy đứa bạn nó cướp mất thì toi. Mà thôi những câu chuyện tình yêu của mình chẳng có gì, để các bạn đọc câu chuyện này sẽ thú vị hơn nè.
=====================================
Tôi ngả đầu vào thành ghế xe bus. Giọng ca trầm ấm của ca sĩ Tấn Minh từ chiếc mp3 cũ vẫn da diết bên tai “Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương. Ta đã gặp nhau, bối rối thật lâu. Đêm nay dường như những ánh mắt muốn đi kiếm tìm nhau”. Gió đêm se lạnh cùng hương hoa sữa nồng nàn ngập ngừng bên ô cửa mở khiến lời ca càng thêm dịu dàng. Chẳng hiểu sao tôi rất thích bài “Bức thư tình đầu tiên” của nhạc sĩ Đỗ Bảo, thậm chí có thể ngồi nghe hàng giờ mà không biết chán. Vy- cô bạn thân của tôi nói tôi bị bài hát này ám ảnh, đúng hơn là bị chàng trai trong bài hát ám ảnh. Lúc ấy tôi chỉ cười, không thừa nhận cũng không phản đối.
Bức thư tình thất lạc |
Tôi đang đi tới một trung tâm dạy tiếng Việt cho người nước ngoài trên đường Nguyễn Phong Sắc. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi dạy thêm ở đây và tiếp tục học lên cao học. Lớp tôi phụ trách chỉ có 5 người, thêm tôi nữa là vừa đủ 3 cặp cho một điệu valse lãng mạn. Tiếc rằng bọn họ lúc nào cũng mở nhạc rock and roll ầm ĩ nên tôi chẳng có cơ hội nào để khoe nét nữ tính của mình.
Lúc tới nơi đã gần 8h, tôi vội vã chạy vào lớp. Shei đang vùi đầu vào chiếc điện thoại ở bàn đầu tiên. Nghe tiếng chân tôi cô ấy ngẩng lên nở nụ cười, mái tóc vàng óc khẽ lắc lư trông rất quyến rũ.
-Hi, Linh.
-Hi, Sh…..H..ắt xì…..
Shei nhanh tay đưa cho tôi một tờ khăn giấy. Chẳng hiểu sao mùa thu năm nay tôi cứ bị cảm suốt.
-Chắc mùa thu không yêu cậu rồi.
Tôi thả tờ khăn vào thùng rác cạnh cửa lớp rồi nhanh chóng tháo ba lô xuống.
-Tớ chẳng biết mùa thu có yêu tớ không. Nhưng Shei này, bài văn của cậu thật sự chẳng đáng yêu chút nào.
Shei nhìn vào tờ giấy chi chít bút đỏ vừa nhận từ tay tôi, khẽ kêu lên.
-Chẳng phải đều là wash thôi sao. Wash my clothes. Wash my hair.
-Đó là tiếng Anh. Còn cậu đang học tiếng Việt. Chúng ta chỉ nói “giặt quần áo” chứ không ai nói “giặt đầu” bao giờ. Là “gội đầu”. Cậu nhớ chưa?
-Tiếng Việt thật phức tạp…
Tôi ném cho Shei một cái nhìn đầy ý nghĩ, cô nàng ngay lập tức bổ sung “nhưng tớ vẫn rất yêu tiếng Việt, đặc biệt là các chàng trai Việt Nam” kèm theo một nụ cười rất mất hình tượng.
-Max, là “củ khoai” chứ không phải “quả khoai”. Những gì mọc ở dưới đất chúng ta gọi là củ.
Tôi đi vòng quanh lớp chỉ ra một vài lỗi cơ bản cho bọn họ. Nói thật đây chẳng khác nào một giờ chữa tập văn cho học sinh tiểu học, chỉ có điều học sinh của tôi có trọng lượng gấp 4 lần so với tiêu chuẩn thông thường.
-Klose. Bài lần này của anh viết tốt lắm. Nhưng chữ hơi xấu, phải viết nhỏ lại mới đẹp.
-Yes.
-Anh phải dùng tiếng Việt trong giờ học chứ.
-Vâng. Thưa cô em biết rồi ạ.
-Ngoan lắm. Cuối giờ cô sẽ phát cho em phiếu bé ngoan. Tôi trêu lại anh ấy.
-Linh lúc nào cũng thiên vị Klose. Thế bài của anh thì sao? Đây là Nick- chàng trai còn lại trong ba chàng lính ngự lâm của lớp.
-Em có thể từ chối cho ý kiến không?
-Không thể.
-Vậy thì…Tôi cố tình ngừng lại. Ánh mắt màu xanh dương của Nick ánh lên những tia mong đợi rồi …tắt ngấm khi nghe tôi tiếp tục “bài của anh không thể tệ hơn được nữa Nick yêu quý ạ”.
Mọi người cùng cười ồ lên. Nick ngượng ngùng đưa tay gãi đầu. Tôi không thèm trêu chọc anh chàng nữa mà quay sang Lizzy bên cạnh.
-Bài của cậu lần này cũng ổn lắm. Có một số lỗi chính tả tớ sửa rồi, cậu xem lại đi nhé.
Trong lúc mọi người xem lại bài, tôi quay về chỗ của mình, đặt trước mặt quyển giáo án và …nhìn trộm Klose. Anh đang cúi đầu. Mái tóc nâu bồng bềnh rủ xuống vầng trán cao trắng muốt khiến tôi nghĩ ngay tới que kem bông mềm mại. Tay anh rất đẹp, ngón tay dài và có lực. Thi thoảng anh sẽ gõ nhẹ chiếc bút bi xuống mặt bàn như một thói quen vô thức. Tôi ngắm nhìn Klose tới mức say mê cho đến khi chạm phải ánh mắt tinh quái của Lizzy thì giật mình. Mặt tôi lập tức đỏ lên và nóng ran.
Buổi học kết thúc lúc 10.30h. Shei đề nghị mọi người đi ăn khuya. Cô nàng người Mỹ này có niềm say mê đặc biệt với ẩm thực Việt Nam. So với tôi, cô ấy còn biết nhiều địa chỉ ăn uống vui chơi hơn mặc dù tôi kiên quyết không thừa nhận.
-Max và Nick có việc phải đi trước. Linh không có xe, anh Klose phụ trách đèo người đẹp nhé.
-Anh rất sẵn lòng. Klose trả lời lịch lãm.
Tôi nhận mũ bảo hiểm từ tay Lizzy và gửi tới cô ấy một ánh mắt cảm kích. Lizzy không nói gì, chỉ lén lút gửi lại tôi kí hiệu chúc may mắn.
-Ôm chắc vào nhé.
Không để thời gian cho tôi chuẩn bị, chiếc xe đã phóng vọt đi. Tôi bị mất đà, cuống cuồng níu lấy áo khoác Klose. Vai anh ấy rung lên và tiếng cười trầm vang lên sau mũ bảo hiểm. Chắc anh ấy đang cười vì phản ứng trẻ con của tôi. Tôi đập vào vai Klose hờn dỗi “Anh định ám sát em đấy à” nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào như tắm trong hũ mật ong.
Chúng tôi dừng lại bên một xe bán khoai nướng. Mùi khoai thơm nức ướp hương cả một góc phố nhỏ. Những ngọn khói nhẹ nhàng bay dưới ánh đèn vàng nhạt, làm không gian trở nên ấm áp lạ thường. Shei chọn một củ khoai to nhất đưa cho tôi.
-Ưu tiên cô giáo này.
-Củ này đã chín chưa bác nhỉ? Tôi hỏi bác bán hàng.
-Các cô cậu cứ yên tâm. Chín hết cả rồi.
Tôi chọn một củ được nướng xém góc đưa cho Klose.
-Cô bé này chọn khéo quá. Củ này là ngon nhất đấy. Người yêu à? Yêu Tây cơ đấy.
-Không phải đâu bác ơi. Chúng cháu là bạn thôi.
-Còn ngại ngùng gì nữa. Tôi nhìn là tôi biết ngay.
Lizzy cười khúc khích. Tôi xấu hổ liếc nhìn Klose. Anh ấy vẫn đang hăng say chiến đấu với củ khoai trên tay, không có bất kì phản ứng gì về câu nói của bác bán hàng. Tôi biết anh có nghe thấy. Chắc chắn anh cũng hiểu. Tự nhiên tôi thấy lòng mình hụt hẫng.
-Mặt em có vết nhọ kìa.
-Ở chỗ nào cơ? Tôi vội đưa tay lên quệt ngang quệt dọc.
-Ở má bên trái. Dưới nữa. Không phải chỗ đó….
Tôi đang định tiến hành công cuộc mèo mướp lau mặt lần thứ hai thì một bàn tay ấm áp đã chạm vào má mình. Klose lau giúp tôi một cách chăm chú. Anh cúi rất gần. Tôi thậm chí nhìn thấy hàng mi của anh khẽ rung rung. Trái tim tôi đập thình thình như muốn chui ra khỏi lồng ngực. Ở khoảng cách này liệu anh có nghe thấy tiếng đập rộn ràng của nó không? Trong một thoáng tôi muốn giữ lấy bàn tay của anh áp vào má mình và nói “Klose em rất thích anh”.
-Klose, em….
Tôi chưa kịp nói hết câu thì giọng ca da diết của Tấn Minh đã vang lên “Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao. Sẽ luôn ở đây, nơi tim anh, tình yêu bất tận. Phút giây anh nghẹn lời, vì biết em yêu anh. Và anh sẽ là người đàn ông của đời em”
-Xin lỗi anh nghe điện thoại.
Nhìn theo dáng anh chạy đi bao nhiêu dũng khí trong tôi bỗng dưng mất sạch hệt như một quả bóng bị xì hơi. Tôi chán nản cúi đầu nhìn những phiến gạch lát dưới chân mình âm thầm thở dài.
-Vừa nãy em định nói gì ấy nhỉ? Klose đã quay lại.
-Em …em định nói…cảm ơn anh.
-Cái cô mèo ngốc này. Cảm ơn gì chứ.
…
-Linh vẫn chưa nói tỏ tình với Klose à?
Lizzy ngồi đối diện tôi, liên tục ngoáy cốc trà sữa trước mặt. Những hạt trân châu nhiều màu sắc lắc lư trong cốc tạo nên những sóng nước xao động và rối loạn giống hệt tâm trạng tôi lúc này.
-Ừ.
-Cậu thích anh ấy lâu vậy rồi thì phải nói ra đi chứ.
-Nhưng tớ sợ…
-Sợ gì mà sợ. Tớ chưa thấy Klose cặp với cô nào đâu. Cậu phải dũng cảm như Shei ấy.
-Cậu tỏ tình với anh chàng Nam rồi à? Tôi hỏi Shei.
-Ừ.
-Kết quả thế nào?
-Tớ bị từ chối rồi.
Tôi ngạc nhiên nhìn Shei. Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là mới bị thất tình.
-Cậu không buồn à?
-Buồn chứ. Nhưng buồn một lần rồi thôi. Còn hơn Linh cứ ôm mối…mối gì ấy Lizzy nhỉ?
-Mối tương tư.
-Ừ. Đúng rồi. Ôm mối tương tư với Klose mãi cậu không thấy mệt à? Mà anh ấy sắp về nước rồi đấy.
Cậu nói của Shei khiến tôi hóa đá. Phải mất một lúc lâu tối mới ổn định tâm trạng hoảng hốt của mình, khó khăn hỏi lại.
-Anh ấy sắp về nước thật ư?
-Ừ. Lizzy trả lời. Tổ chức phi chính phủ anh ấy làm việc sắp kết thúc dự án ở Việt Nam. Tớ nghĩ anh ấy sẽ về nước thôi-cô ấy ném cho tôi một cái nhìn sâu sắc-nếu không có cô gái Việt Nam nào giữ chân anh ấy ở lại.
-Nói ra đi Linh. Cậu mà không nói nhanh thì mối tình đầu của cậu sẽ bay về Đức mất.
Tôi bước một mình trên hành lang của trung tâm dạy thêm. Tiếng giày gõ đều đều trên sàn nhà tạo ảo giác không gian im ắng một cách khó tả. Có lẽ vì hôm nay tôi tới sớm hơn 30 phút so với thường lệ. Những lớp học khác mới lác đác vài người. Tôi đi về phía lớp mình ở cuối dãy. “Anh nhớ em! Anh nhớ em, miên man bên trang thư tình gửi đến em. Bạn đời ơi, anh mơ mỗi sớm tỉnh giấc…”. Bài hát “Bức thư tình đầu tiên” vang lên qua cửa sổ. Đó không phải giọng của Tấn Minh mà là giọng của… Klose. Tôi hết sức ngạc nhiên trước phát hiện của mình. Klose đang hát ư? “Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Vì yêu em, ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài. Em có nghe mùa đông, những ngọn đèn vàng?Anh nhớ em!Anh nhớ em…”. Klose đang say sưa hát một mình trong lớp. Tất nhiên giọng ca của anh ấy không thể hay như Tấn Minh được, thậm chí có thể nói là kì cục. Âm tiếng Việt hơi lơ lớ kèm theo cách ngân không đúng cách khiến bài hát bị lạc tông rất nhiều. Nhưng bù lại, anh có chất giọng trầm ấm hiếm có nên bài hát lại mang một vẻ kì cục rất đỗi đáng yêu. Tôi ghé sát mắt vào cửa kính. Klose bắt đầu hát lại. Anh cầm chặt lời bài trong tay, thi thoảng anh dừng lại vò đầu bứt tai vì những từ phát âm không chính xác. Tôi bất giác mỉm cười. Tôi chưa bao giờ thấy một Klose như vậy.
-Sao cô không vào mà đứng ở đây làm gì? Bác lao công tò mò hỏi.
-Dạ. Cháu vào ngay đây ạ.
Tôi ngượng ngùng vuốt mái tóc ngắn bước ra khỏi chỗ nấp. Trong lớp, Klose rõ ràng còn lúng túng hơn tôi.
-Hi Klose.
-Em nghe thấy hết rồi à?
-Thì…vâng.
– Ôi trời ơi!
Klose lấy tờ giấy che mặt biểu hiện đang xấu hổ cực độ. Tôi cười hì hì an ủi anh ấy.
-Anh hát cũng được mà.
-Thật không?
-Thật.
-Em không nói dối anh chứ?
-Em nói thật mà. Nhưng có một số chỗ phát âm không đúng lắm.
-Em cũng thấy nhiều chỗ sai à? Anh cũng thấy không giống trong mp3 lắm. Linh giúp anh sửa được không?
-Tất nhiên là được.
-Cảm ơn em.
Đó là ngày đầu tiên trong chuỗi ngày “hẹn hò bí mật” của tôi và Klose. Chỉ tôi và anh ấy. Trước giờ học 30h. Chúng tôi ngồi sát bên nhau nhẹ nhàng hát những lời ca mà tôi thích nhất. “Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao. Sẽ luôn ở đây, nơi tim anh, tình yêu bất tận. Phút giây anh nghẹn lời, vì biết em yêu anh. Và anh sẽ là người đàn ông của đời em”. Có những lúc tôi đã tưởng tượng Klose nắm lấy tay tôi, cất lên lời ca đầy dịu dàng và tha thiết ấy. Khi hát xong anh nhẹ nhàng quỳ xuống và nói “Linh. Lấy anh nhé”. Còn tôi sẽ thẹn thùng mỉm cười và nói đồng ý. Nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thì thật tuyệt với biết bao.
-Em đang nghĩ gì đấy?
-Không. Tôi giật mình vì tiếng gọi của Klose. Anh hát tới đâu rồi nhỉ?
-Tới đoạn này rồi. Em thử nghe nhé.
…
Sinh nhật Max chúng tôi cùng nhau đi hát karaoke. Shei chọn bài “We found love” của Rihanna, vừa hát vừa nhảy nhót khắp phòng. Nick cũng chọn ca khúc hot nhất trên mạng “Em của ngày hôm qua” nhưng bản cover của anh chàng khiến máy tính choáng váng tới nỗi không thể hiện thị điểm số. Tôi ngồi phía dưới cổ vũ cho mọi người.
-Klose này. Hay anh hát thử “Bức thư tình đầu tiên đi”.
-Có được không? Mọi người không cười chứ.
-Sẽ không đâu.
Tôi đẩy Klose lên phía trước. Sau đó giai điệu da diết của “Bức thư tình đầu tiên” vang lên. Klose bắt đầu cất giọng. Lời ca dịu dàng và da diết. Tôi có cảm giác như anh đang bày tỏ nỗi lòng với cô gái mà anh yêu. Những người khác đều hết sức kinh ngạc, cứ ngây người nhìn anh. Tới tận khi Klose kết thúc bài hát, Nick vẫn như chưa bước ra từ trong mộng.
-Trời ơi. Klose. Cậu hát hay quá. Max gần như hét lên.
-Mặc dù không hiểu hết lời nhưng em cũng thấy tuyệt lắm. Shei bổ sung.
-Là nhờ Linh dạy anh đấy. Klose cười.
-Linh lại thiên vị. Lần sau em phải dạy anh một bài đấy. Nick giận dỗi.
-Được rồi. Lần sau nhất định sẽ dạy anh.
-Mà Klose. Sao cậu lại học bài này thế? Không phải học chỉ để biết đấy chứ? Max hỏi.
-Hay cậu muốn tìm cơ hội gần gũi với cô giáo của chúng ta hả?
Tôi đỏ lừ mặt trước câu trêu chọc của Nick. Klose vẫn đứng cầm micro cười với mọi người. Anh không phủ nhận. Trái tim tôi bắt đầu gia tốc. Nếu lời Nick nói là thật thì….
-Vì tớ muốn dùng bài hát này để tỏ tình.
Câu trả lời của Klose khiến không khí trong phòng karaoke nóng lên. Tỏ tình. Anh ấy tỏ tính. Bằng một bài hát tiếng Viêt. Chẳng nhẽ…Tôi thấy tay mình run lên làm sánh ly nước ngọt lên áo của Lizzy. Cô bạn khẽ nắm lấy tay tôi, ra dấu bảo tôi cứ bình tĩnh rồi hỏi Klose.
-Người anh muốn tỏ tình là một cô gái Việt Nam?
-Đúng vậy.
Tôi khẽ hít vào một hơi. Trái tim đã đập nhanh tới mức không thể kiểm soát nổi. Tôi chỉ còn biết xiết chặt lấy tay Lizzy, mong cho hơi lạnh từ tay cô ấy khiến mình bình tĩnh lại.
-Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?
-Ở Đức.
Chiếc ly trên tay tôi rơi xuống. Vỡ tan. Những mảnh thủy tinh nằm ngổn ngang trên nền nhà. Tôi luống cuống cúi xuống nhặt. Một mảnh sắc cứa vào tay. Máu từ từ chảy ra. Shei vội vàng giữ tay tôi lại.
-Linh. Đừng nhặt nữa.
Nhưng tôi không nghe cô ấy, vẫn tiếp tục thu dọn những mảnh sắc. Máu càng lúc càng chảy nhiều. Mắt tôi hoa lên. Mọi vật trước mắt trở nên mở ảo. Tôi chỉ kịp nhìn thấy Lizzy hét lên điều gì đó với Klose rồi ngất đi.
Lúc tỉnh lại tôi thấy mình nằm trong bệnh viện. Klose đang ngồi ở chiếc ghế đối diện, ánh mắt nâu của anh chứa đầy vẻ ưu tư.
– Em tỉnh rồi.
-Klose. Em…
-Đừng ngồi dậy. Bác sĩ bảo em phải nghỉ thêm một lúc nữa. Em bị choáng vì nhìn thấy máu.
-Em xin lỗi. Để mọi người phải lo lắng rồi.
-Không. Anh xin lỗi, Linh. Lizzy nói….Klose ngập ngừng.
-Nói em thích anh. Đúng không? Tôi hỏi lại.
-Ừ.
-Là thật đấy. Em rất thích anh.
-Anh xin lỗi, Linh. Anh…
-Anh đâu có lỗi gì chứ. Chỉ tại em ngốc, thích một người đã đem lòng yêu người khác mất rồi. Klose. Hãy nói về bạn gái anh đi.
-Em không để ý sao?
-Có. Em ghen tị với cô ấy. Nhưng càng ghen tị, em càng tò mò cô ấy là người như thế nào.
-Cô ấy là người Việt Nam sống ở Đức. Bọn anh quen nhau trong một dự án hỗ trợ người khuyết tật. Em đã từng thấy cô ấy rồi.
-Sao em không nhớ gì hết? Tôi ngạc nhiên.
-Là bức tranh chì anh vẽ lần trước.
Tôi cố nhớ lại bức tranh Klose đã từng cho tôi xem. Đó là bức tranh vẽ một chàng trai và một bé gái ngồi trên xích đu nhìn ra biển. Trong tranh không hề có ai khác. Lúc ấy tôi đã chỉ vào bé gái đó và hỏi anh “Đây là cháu gái anh à?”-“Cô ngốc nhà anh”. Klose đã trả lời như vậy.
-Chẳng nhẽ…
-Đúng vậy. Là cô ấy.
-Cô ấy…. Bạn gái anh là ….là một người…lùn? Tôi khó khăn nói từng chữ.
-Em đoán đúng rồi Linh. Cô ấy là người khuyết tật nhưng anh biết cô ấy mạnh mẽ và tốt bụng hơn bất kì cô gái bình thường nào. Anh rất yêu cô ấy. Anh không thể đón nhận tình cảm của em được. Anh…
-Được rồi mà. Em không trách anh đâu. Mà anh đi hỏi bác sĩ xem khi nào em được về nhà. Đi đi anh.
-Một mình em ở đây ổn chứ? Anh lo lắng hỏi.
-Em khỏe mà. Anh xem em có giống bệnh nhân đâu. Chỉ là choáng nhẹ thôi.
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, lắng nghe tiếng chân anh xa dần, những giọt nước mắt vội vàng trào xuống hai bên má.
…………………
Ngày Klose về nước, Hà Nội đổ mưa rào. Cuối cùng tôi vẫn kìm được lòng mình mà ra sân bay tiễn anh. Trong chiếc taxi nhỏ, bác tài xế già khẽ nhẩm theo lời hát trên radio. Trái tim tôi nghẹn lại.
-Cô gái, cháu khóc đấy à?
-Dạ. Không ạ.
-Nhớ người yêu hả? Nghe bài này tôi cũng nhớ bà xã ở nhà lắm.
An ủi tôi một vài câu, bác tài xế lại tiếp tục ngâm nga câu hát vừa bỏ dở “Và anh sẽ là người đàn ông của đời em. Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ…”
Tôi nghiêng người, nhìn ra màn mưa ngoài cửa. Có lẽ với những người yêu nhau, như bác tài xế trước mặt và bà xã, như Klose và cô gái của anh ấy, “Bức thư tình đầu tiên” sẽ mãi là bản tình ca lãng mạn nhất, đẹp nhất, trọn vẹn nhất. Chỉ tiếc rằng trong vũ khúc tình đầu của tuổi hai hai, tôi đã trót gửi đi một cánh thư tình không bao giờ có lời hồi đáp. Thật buồn…
Tác giả: Thu Huyền
Đọc thêm: